Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2970. “Công tử, chúng ta tới đây!”



Với trình độ cận chiến của hắn thì thâm nhập vào trong trận địa của địch chém giết yêu ma thực sự không phải việc gì khó.
Nhưng hiện hắn chỉ ở Luyện Khí kỳ, thân thể còn quá mức yếu đuối, phải dựa vào áp giáp bảo vệ mới có thể đảm bảo an toàn trong vô số thuật pháp trình độ cao.
Hiện áo giáp đã vỡ, hắn liền từ từ lui về trong doanh trại.
Ninh Nguyệt Thiền cũng xung phong chém giết một trận, lúc này thấy hắn trở về doanh trại thì lập tức rút lui theo.
Công Tôn Trí mở một lợt thuật pháp phòng ngự ở cửa, tiếp ứng hai người.
“Luyện Khí kỳ lại dám nhảy vào giữa đám yêu ma đánh nhau một trận... Bây giờ thì ta đã hiểu vì sao ngươi lại được thánh nhân thu làm đệ tử rồi.”
Ông vừa cười vừa nói.
Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “ Tiền bối quá khen.”
Ở một nơi khác của vòng tròn thời gian khép kín, hắn cũng từng đồng hành chém giết yêu ma, cùng tiến cùng lùi với Lãnh Thiên Tinh.
Thực ra đây chẳng qua chỉ là tiêu chuẩn sống sót thấp nhất vào thời đại Tận Thế ập tới.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm hắn, cất tiếng hỏi: “Ngươi chuẩn bị tu luyện kiếm thuật?”
Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào nàng, nghiêm mặt nói: “Thánh nhân ban cho ta thanh kiếm này.”
Địa kiếm được phô bày ra ngoài.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn chằm thanh kiếm này, nói với vẻ mặt phức tạp: “Thiên hạ đều biết đây đúng là bội kiếm của thánh nhân...”
“Rõ ràng ta dùng cung tên cũng không tệ, ngươi vừa nhìn thấy rồi đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng.” Ninh Nguyệt Thiền tán thành.
“Ta cũng không hiểu vì sao phải luyện kiếm, nhưng vừa rồi đi ra đánh một trận cũng rất sảng khoái.” Cố Thanh Sơn lại nói.
Ninh Nguyệt Thiền và Công Tôn Trí nhớ lại trận chiến vừa rồi, lập tức bị thuyết phục.
“Ngươi ấy à, rất thích hợp luyện kiếm!” Công Tôn Trí vỗ vai hắn.
“Kiếm tu... hầy, nếu thánh nhân đã làm như vậy, đương nhiên phải có lý do của riêng mình, chỉ là khổ cho ngươi.” Ninh Nguyệt Thiền bất đắc dĩ nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Yên tâm, ta sẽ làm một kiếm tu tốt.”
Lúc này trên vòm trời, cung điện lầu các trùng trùng điệp điệp lại lần nữa hiện lên.
Ba người ngẩng đầu nhìn.
Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, liên tục phóng ra những cột sáng lạnh lẽo màu trắng xóa, tấn công một ngọn lửa hừng hực màu xanh.
Giọng nói của người đàn ông áo tím vang lên từ trong ngọn lửa xanh: “Tốt! Rất tốt! Hôm nay ta không đánh lại ngươi, nhưng ta đã biết vị trí của thế giới này, các ngươi...”
“Vù!”
Một tiếng nổ kịch liệt lấn át toàn bộ âm thanh.
Chợt thấy vầng trăng đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo tím, ép thẳng hắn ta xuống.
Người đàn ông áo tím trở tay không kịp, chỉ có thể vung vẫy sáu cánh tay của mình, cố gắng hết sức ngăn cản vầng trăng.
“A a a a... Ngươi muốn bắt ta lại? Nực cười!”
Hắn ta hét lớn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, lập tức nói với Ninh Nguyệt Thiền: “Ngươi có thể đưa ta lên không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
“Giúp thánh nhân một tay.”
“Ngươi?”
“Ta đã được thánh nhân truyền thụ thần thông hồng hoang.”
“Được, ta đưa ngươi lên!”
Ninh Nguyệt Thiền ôm lấy hắn, thân hình lập tức vọt lên khỏi mặt đất, bay về phía người đàn ông áo tím.
Trên bầu trời, một vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng càng thêm chói lòa.
Người đàn ông áo tím sắp không đỡ nổi.
Hắn ta đột nhiên quát lên một tiếng: “Nhanh!”
Chợt thấy một tia sáng màu đỏ bay ra khỏi người hắn ta, nhanh chóng xuyên phá hư không, sắp sửa bay đi mất.
Bùa truyền tin!
Người đàn ông áo tím cười như điên: “Ha ha ha, dám ra tay với ta, chờ đại quân chúng ta giết đến, ta muốn các ngươi đều phải...”
Lúc này Cố Thanh Sơn vừa tới.
Trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là một thanh trường kiếm tạo hình kỳ lạ, thoạt nhìn quanh thân nó được bao phủ bởi tầng tầng ảo ảnh, hiện ra vô số ánh kiếm huyền ảo mơ hồ.
Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm trong tay, chĩa về phía lá bùa kia!
“Khóa lại cho ta!” Hắn quát lên.
Trong chớp nhoáng, vô số ký hiệu từ trên trường kiếm phóng ra, hóa thành một chuỗi ký hiệu xuyên thấu trời cao, chỉ quấn nhẹ một cái đã khóa chặt khoảng không xung quanh lá bùa.
Linh kỹ hồng hoang, dây Vạn Kiếm Trấn Ma!
Đây là linh kỹ được các kiếm tu hồng hoang tập hợp tâm huyết cả đời sáng chế ra, một lá bùa nhỏ bé sao có thể chống lại?
Ký hiệu phức tạp hóa thành một đường ánh kiếm khổng lồ trên không trung, ép lá bùa xuống, rơi vào tay Cố Thanh Sơn.
Người đàn ông áo tím biến sắc, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn, gằn giọng nói: “Ta muốn ngươi chết!”
Hai chiếc đĩa ngọc bay ra khỏi người hắn ra, đồng loạt vỡ vụn.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Chợt thấy hai cô gái bị băng xương giam cầm lập tức thoát ra.
Người đàn ông áo tím quát lớn: “Uyển Nhi, Tình Nhu, ta đã phá giải trói buộc trên người các ngươi, nhanh chóng tới giúp ta chống lại pháp bảo này!”
Hai cô gái ngẩn ra.
Cố Thanh Sơn không đợi họ phản ứng kịp đã lập tức cao giọng nói: “Hắn sắp chết rồi, để hắn chết đi!”
Hai cô gái nhìn dánh vẻ người đàn ông áo tím, lập tức nảy lên một ý nghĩ.
“Công tử, chúng ta tới ngay đây.” Tình Nhu nói.
Nàng ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nhanh chóng truyền âm: “Người lạ, nếu chúng ta không làm việc theo mệnh lệnh của hắn ta thì nhất định sẽ bị cấm chế đánh cết, ngươi có cách gì không?”
Cố Thanh Sơn không chút do dự đáp: “Nếu các ngươi bị nhốt trong phong ấn của ta thì sẽ không thể nào giúp hắn, cứ như vậy, cấm chế không thể xem là các ngươi bỏ bê công việc, nó sẽ không gây hại cho các ngươi.”
Tình Nhu nhìn Uyển Nhi một cái, có chút do dự.
Cố Thanh Sơn lại nói: “Cho dù rơi vào tay ai cũng tốt hơn làm nô lệ dưới tay hắn, chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
“Nhưng chúng ta bị ngươi khống chế chẳng khác nào giao tính mệnh vào tay ngươi, dựa vào cái gì để chúng ta tin tưởng ngươi?” Uyển Nhi rụt rè nói.
“Ta thề tuyệt đối không làm hại các ngươi, sau này cũng sẽ không làm hại các ngươi, trời đất làm chứng!” Cố Thanh Sơn nói.
Trong trời đất lập tức hiện ra một làn sóng dao động vô hình, tập trung quanh thân Cố Thanh Sơn.
Đây là lời thế thiên địa cảm ứng, không giả được!
“Được!”
Tình Nhu và Uyển Nhi đều đồng loạt gật đầu.
Nói thì dài nhưng trên thực tế cuộc đối thoại của ba người chỉ diễn ra trong một hơi thở đã đạt được thỏa thuận giữa đôi bên.
Sau này mỗi lần hai cô gái nhớ lại đều cảm thấy đây đúng là một thời khắc kỳ diệu.
Trên bầu trời, thân hình hai cô gái rung lên, bay về phía ngọn lửa.
“Công tử, chúng ta tới đây!” Uyển Nhi lớn tiếng nói.
Hết chương 2970.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2971
Bạn cần đăng nhập để bình luận