Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1822. Hổ


Đánh dấu
Đám ác quỷ phát ra âm thanh rung trời: "Rõ!"
Khí tức của Reneedol biến mất khỏi thế giới này.
Sau khi sử dụng mọi pháp thuật tra xét, nàng ta đã chắc chắn rằng người kia đã rời khỏi đây.
Hiện tại, nàng ta chuẩn bị đi tới những thế giới xung quanh để tìm kiếm.
Cố Thanh Sơn lắng nghe, đổi tư thế, tiếp tục nằm ngủ.
Cứ bị chặn ở trong sơn động này cũng không phải là cách.
Phải làm cái gì bây giờ?
Khi hắn đang suy nghĩ thì lỗ tai hơi lay động.
Hai bóng hình đi vào trong sơn động.
Đó là hai con hổ cái ở đây khi trước.
Con hổ cái bên trái còn ngậm một con thỏ.
Còn con hổ cái bên phải thì càng khủng hơn, kéo theo một con hươu đi vào!
Con mồi đã bị chết từ lâu rồi.
Cố Thanh Sơn chậm rãi đứng dậy, gầm nhỏ: "Grao?"
Hai con hổ cái ngậm con mồi, đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, đặt hai con mồi trước mặt hắn.
Cả hai con đều nhìn về phía Cố Thanh Sơn, gầm với giọng dịu dàng và thân mật:
"Ô (Đừng giận mà.)"
"Ô... (Chúng ta sẽ nuôi ngươi.)"
Đó là ý của hai con hổ này.
Cố Thanh Sơn nhìn con thỏ và con hươu trước mặt.
Con thỏ là một con thỏ xám, rất to béo.
Còn hươu thì còn nhỏ, rất tươi non.
Trong sơn động.
Cố Thanh Sơn nhìn thỏ và nai, lại nhìn hai con hổ cái, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
“Ô... (Ăn đi!).”
“Grào grào... (Đừng để đói bụng, ngươi cần bổ sung thể lực.).”
Hai con hổ cái đồng thanh nói.
Cố Thanh Sơn đối diện ánh mắt bọn chúng, nhất thời không nói được gì.
Quả thực, thỏ rừng có thể dùng làm thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thịt thỏ cay, thịt thỏ nấu củ cải, thịt thỏ hầm với hành gừng ớt, chân thỏ thơm nức, đầu thỏ cũng có tác dụng kỳ diệu. Còn con nai kia lại càng nhiều phương pháp chế biến... lại còn là một con nai đực.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này!
Điều thực sự cần suy nghĩ là làm sao che giấu được ác quỷ bên ngoài, lấy Phong Ấn Chương thứ hai ra.
Trong lúc mình còn đang vắt óc suy nghĩ, hai con hổ đã trở lại rồi.
Ở cửa động lại xuất hiện một cái bóng.
“Grào!”
Hai con hổ cái cảnh giác rống lên một tiếng.
Lại thấy một con hổ đực lông trắng to lớn chậm rãi thong thả đi đến.
Nó cao hơn Cố Thanh Sơn, khỏe hơn, cũng hung mãnh hơn.
Cố Thanh Sơn tự nhiên làm ra vẻ cảnh giác, bảo vệ hai hổ cái và thức ăn ở sau người, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ánh mắt hổ đực đối diện không ngừng chuyển động, thấy rõ ràng tình hình trong sơn động.
Chỗ này không tệ.
Sơn động rất rộng rãi.
Có hai con hổ cái, còn có thức ăn.
Chỉ cần ép con hổ đáng ghét kia rời đi thì nơi này chính là của mình.
Ánh mắt con hổ dừng lại trên người Cố Thanh Sơn, há mồm, liên tục phát ra tiếng rống.
Cố Thanh Sơn không lên tiếng.
Hắn luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này như đang nhắc nhở bản thân, rằng mình đã bỏ quên gì đó.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm con hổ.
Sao tên này lại tới đây?
Đi theo hai con hổ cái từ từ tìm tới?
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Trong chớp nhoáng, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Cố Thanh Sơn.
Chờ một chút!
Mình quá dựa vào thần niệm, lại quên mất đối thủ cường đại đến mức nào.
Khí tức của Reneedol biến mất, nhưng không nhất định là đã rời khỏi đây!
Nếu như nàng ta thật sự phải đi, chỉ cần tùy ý sai bảo vài người là có thể mang đi một lượng lớn nhân thủ.
Nhưng nàng ta lại hô hào lên khắp thế giới như vậy, là sợ người khác không nghe được.
Đây là kế nghi binh, nàng ta cố ý hét lên cho mình nghe!
Nếu đoán không sai, hẳn là nàng ta đang nấp trong bóng tối, lặng lẽ tích góp sức mạnh, chờ thời khắc Phong Ấn Chương bị lấy ra.
Lúc này nàng ta sẽ không ngồi yên một chỗ nữa.
Nàng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để bắt được kẻ địch.
Trên lưng Cố Thanh Sơn toát một tầng mồ hôi lạnh.
Mãnh hổ thấy dáng vẻ mơ màng ngây người của hắn, không còn do dự nữa, nhún người nhào lên.
Cố Thanh Sơn chiến đấu với con hổ.
Thật ra hắn không quá để tâm, chỉ làm ra dáng vẻ vật lộn bình thường, trong lòng đang còn suy tư về cách đối phó.
Toàn bộ thế giới bị ác quỷ bao vây không để lọt một khe hở.
Reneedol đang ẩn nấp trong bóng tối.
Cục diện như vậy, rốt cuộc nên phá thế nào?
Nếu như mình là nàng ta...
Phá hủy.
Mãnh hổ đột nhiên nhảy dựng lên, đáp xuống lưng Cố Thanh Sơn, há mồm cắn loạn.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi, lại luôn bị cản trở nên thấy thực sự rất phiền phức. Hắn lắc người một cái, con hổ trên lưng rơi xuống, sau đó hắn nhào đến hung hăng cắn xé mấy cái.
Mãnh hổ bị đau, nhảy dựng lên, hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi của động.
Tính sai rồi!
Đối thủ này quá độc ác, bất luận mình công kích như thế nào đối phương vẫn chỉ duy trì một dáng vẻ ngẩn người, dường như không hề để ý đến chuyện bị cắn xé.
Mãnh hổ chạy ra khỏi hang động nhanh như một làn khói.
Cố Thanh Sơn ngồi chồm hổm tại chỗ, dùng đầu lưỡi liếm vết thương trên chân.
Hai con hổ cái thấy hắn uy phong như vậy, cùng nhau đi tới, thận trọng ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính và vô cùng thân thiết.
Cố Thanh Sơn nào có tâm tư quan tâm chúng nó, tranh thủ lúc đang liếm vết thương mà phát động thần kỹ vận mệnh. Quyến Luyến.
“Nhanh, Phi Nguyệt, nhanh liên hệ với tôi!”
Trong lòng hắn thầm nói.
Chỉ thấy một sợi tơ màu đen lặng lẽ xuất hiện, quấn quanh móng vuốt màu trắng sắc như dao, nhanh chóng kéo dài trong hư không.
Cố Thanh Sơn nóng lòng chờ đợi.
Lúc này Reneedol đang nằm vùng trong thế giới, yên lặng chờ đợi Phong Ấn Chương xuất hiện.
Nhưng điều này không thể chứng minh nàng ta là một người có kiên nhẫn.
Nếu như Phong Ấn Chương vẫn không hiện ra, nhất định nàng ta sẽ đi tìm Phi Nguyệt, bởi vì Phi Nguyệt trẻ con năm xưa đã lớn lên, thần kỹ vận mệnh đã luyện đến mức thành thục.
Chỉ có thần kỹ vận mệnh của Phi Nguyệt mới có thể đi tìm Phong Ấn Chương.
Reneedol nhất định sẽ làm cho Phi Nguyệt lập tức thành hôn, rồi cướp đi thần kỹ vận mệnh của nàng.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn khẽ quát lên lần nữa. “Phi Nguyệt, tình hình lâm nguy, nhanh chóng liên lạc với ta!”
Sợi tơ màu đen trên móng vuốt mạnh mẽ đâm vào hư không.
Một đoạn của nó biến mất.
Sau một cái chớp mắt.
Một sợi tơ màu đen khác từ trên trời giáng xuống, nối tiếp sợi tơ của Cố Thanh Sơn.
Một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên:
“Cố Thanh Sơn, sao lại vội vàng tìm ta như vậy?”
Phi Nguyệt!
Cố Thanh Sơn thầm thở dài một hơi.
“Tình hình phía bên cô thế nào?” Hắn hỏi.
“Vừa nãy ba vị quỷ chủ đến đây ép hôn, kết quả bỗng nhiên có chuyện đột xuất, lại quay trở về.” Phi Nguyệt nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn yên lặng suy tư.
Thế giới Ác Quỷ điều động một lượng lớn người ra tay, đến đây truy tìm Phong Ấn Chương...
“Phi Nguyệt, các cô có biện pháp gì để thành lập một truyền tống trận hai chiều ở cả hai bên, chỗ các cô và chỗ ta không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Lần trước đã nói với ngươi, ta từng sử dụng sợi tơ vận mệnh tập hợp sức mạnh xung quanh, bản thân đang gia tăng xây dựng truyền tống trận hai chiều, vấn đề duy nhất là bức vách luật nhân quả chỉ cho phép vào không cho phép ra.” Phi Nguyệt nói.
“Cho phép vào không cho phép ra? Không cần lo chuyện đi ra ngoài, bây giờ các cô lập tức truyền ta đi là được!” Cố Thanh Sơn nói.
Phi Nguyệt nhạy bén hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không kịp nói, nhanh! Truyền tống ta qua đó!” Cố Thanh Sơn nói.
Phi Nguyệt thấy Cố Thanh Sơn sẽ không làm bộ làm tịch trong những chuyện như thế này, lập tức nói: “Ngươi chờ một chút, ta cần tu sĩ mắt mù các hạ hợp sức với ta.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Bao lâu?”
Phi Nguyệt nói: “Mười phút.”
Cố Thanh Sơn vội la lên: “Quá chậm, không được, trước hết cứ truyền tống ta qua bên kia, truyền tống trở về thì để sau hẵng nói!”
Trong lòng Phi Nguyệt trầm xuống, nói: “Ngươi duy trì thuật pháp vận mệnh, trong vòng năm hơi thở, chúng ta sẽ lập tức đưa ngươi qua đây.”
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn tạm thời yên lòng.
Thời gian năm hơi thở cũng đủ để xử lý chuyện trước mắt xong xuôi.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hai con hổ cái màu trắng.
Hai con hổ ở trước mặt hắn cúi đầu phục tùng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, giống như là đang lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận