Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2705. Tiến vào! (1)



“Trong khoảng thời gian an toàn này, ta tổng cộng mới chỉ xuyên qua năm lần thôi có được không?”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn đầy vô tội, khoanh tay nói.
Thủ lĩnh người cá bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói: “Hư không đặc thù như vậy, mà ngươi là sứ giả Hỗn Độn, lại còn mang theo sức mạnh Thánh Trụ, cho nên mới có thể làm được đến bước này.”
“Cố Thanh Sơn, con đường của ngươi không thể sinh ra vào thời khắc này... Sinh ra vào thời khắc này chính là nghịch biến cực lớn, dòng sông thời gian nhất định sẽ phản phệ.”
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hư Không Tam Thuật vốn đến từ bên ngoài hư không, mà tại nhánh sông thời gian này ngươi đã sáng tạo ra một thuật pháp cùng đẳng cấp... Đó là còn chưa kể tới ngươi là Thần Thánh Trụ, lại còn là sứ giả Hỗn Độn... Ngay cả hư không cũng không chịu nổi nếu thuật pháp đột nhiên sinh ra!” Thủ lĩnh người cá nói.
“Cho dù là thế, ngươi nghĩ ta nên làm gì bây giờ?” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
“Ngươi phải rời đi ngay vào thời khắc này.” Thủ lĩnh người cá nói.
Cố Thanh Sơn không nhịn được nói: “Ta đi rồi, những người khác thì sao?”
Thủ lĩnh người cá nói: “Những người khác sẽ tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi cuộc tranh giành thần khí Hoàng Tuyền kết thúc thì mới có thể hòa vào dòng chính của dòng sông thời gian.”
Cố Thanh Sơn vẫn không nói chuyện, giữa không trung trước mắt đã xuất hiện dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi:
[Ngài đã chiếm hết lợi ích, đồng ý với nó chính là kết quả tốt nhất.]
[Ta chiếm được lợi gì?]
[Bất cứ thứ gì bên ngoài hư không một khi xuyên qua thời gian đều sẽ bị họn họ truy sát, mà ngài thì ở trong hư không, chúng nó cũng kiêng sợ Hỗn Độn và Thánh Trụ sau lưng ngài cho nên mới dễ nói chuyện như vậy.” Danh Sách Tối Cao nói.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Các hạ, ngươi nói vô cùng đúng, ta tán thành quan điểm của ngươi.”
Cuối cùng sắc mặt thủ lĩnh người cá cũng thả lỏng một chút, quay ra sau gọi:
“Phi Ảnh, tới đây.”
Một bóng người bước ra khỏi đám người cá, dần dần biến hóa thành một cô gái mảnh mai.
“Ngươi dẫn hắn đi qua tấm chắn giữa nhánh sông và dòng chính, đặt hắn vào thời điểm phù hợp, hiểu chưa?” Thủ lĩnh người cá nói.
“Đã hiểu.” Cô gái nói.
Thủ lĩnh người cá lại nhìn về phía Cố Thanh Sơn, giải thích: “Đây là Phi Ảnh, nàng tuy nhỏ tuổi nhưng kỹ năng bơi tốt nhất, có nàng đưa ngươi đi thì sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Ngươi trộm qua sông, không thích hợp huy động nhiều nhân lực, bằng không lỡ như kinh động đến cái gì thì sẽ vô cùng phiền phức.”
“Chào!” Cố Thanh Sơn gật đầu chào hỏi cô gái.
Cô gái nở nụ cười.
Cố Thanh Sơn xoay người, ôm quyền nói với Tạ Đạo Linh: “Sư tôn, con đi đây.”
“Ừ, ngươi tự bảo trọng, đúng thời khắc kia trong tương lai, chúng ra sẽ gặp lại lần nữa.” Tạ Đạo Linh nói.
“Vâng!” Cố Thanh Sơn trịnh trọng đáp.
Thấy mọi việc đã giao phó xong, cô gái tên Phi Ảnh đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Cố Thanh Sơn, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái vươn một tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, lại dùng tay kia tách vỡ hư không.
Chỉ trong chớp mắt.
Dòng nước vô tận hiện ra xung quanh hai người.
“Đi.” Phi Ảnh nói.
Nàng kéo tay Cố Thanh Sơn, nhảy vào dòng nước, biến mất ngay trước mặt mọi người.
...
Hai người bay đi giữa dòng sông thời gian tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cố Thanh Sơn bị cô gái cầm tay, cảm giác quanh thân xuất hiện lực nâng.
Lực nâng này bao bọc lấy hắn, giúp hắn không cần tốn một chút sức lực nào cũng có thể cùng cô gái xuyên qua dòng nước một cách dễ dàng.
“Nơi này là nhánh sông nơi các ngươi tồn đại, ngươi làm quen với cảm giác lặn trước đi, chờ khi nào được rồi ta sẽ đưa ngươi đi.” Phi Ảnh dùng kết nối tâm linh truyền âm cho hắn.
Nàng buông lỏng tay Cố Thanh Sơn.
Luồng sức mạnh nâng đỡ kia vẫn còn.
Cố Thanh Sơn thử khống chế luồng sức mạnh kia, bơi qua bơi lại mấy vòng.
Lặn trong dòng sông thời gian khác với bay trên dòng sông thời gian.
Tại nơi yếu tố thời gian trôi dài vô tận, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình mất hết tất cả sức lực, chỉ có luồng lực nâng kia mới có tác dụng.
Hắn dần dần quen thuộc với luồng sức mạnh kia.
Cuối cùng hắn truyền âm nói: “Ta đã quen với nó.”
“Được, ta sẽ đưa ngươi đi qua đoạn đường nguy hiểm nhất, sau đó giúp ngươi đi tới một thời khắc nào đó.” Phi Ảnh nói.
“Đa tạ.” Cố Thanh Sơn nói.
Phi Ảnh bơi tới, nắm tay hắn, tiếp tục tiến về phía trước.
Nàng vừa bơi vừa nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Một lúc sau.
Phi Ảnh đột nhiên cố sức kéo Cố Thanh Sơn, hai người nhanh chóng di chuyển sang bên trái.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một luồng lực đẩy mạnh mẽ.
Tốc độ của bọn họ lập tức trở nên nhanh hơn, động tác bơi cũng càng linh hoạt.
“Đây là một mạch ngầm thời gian, cuối cùng ta cũng tìm được nó.” Phi Ảnh truyền đến kết nối tâm linh tràn ngập vui sướng.
“Bây giờ cũng ta chỉ cần đi theo phương hướng của nó, cứ thế trôi về phía trước là được sao?” Cố Thanh Sơn truyền âm hỏi.
“Đúng, đợi khi chuyển sang đường khác, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Phi Ảnh nói.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước theo mạch nước ngầm.
Đường sông phía trước càng lúc càng rộng, càng lúc càng sâu, bao la như đại dương.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh.
Mình đang tiến vào dòng chính của dòng sông thời gian.
Trên mặt Phi Ảnh hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Chú ý, phía trước là đoạn sông nguy hiểm nhất, chúng ta phải duy trì trạng thái yên lặng tuyết đối.” Nàng dùng kết nối tâm linh nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
Phía trước, nước sông dần dần trở nên đục ngầu.
Rất nhiều hình bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, lặng lẽ lặn giữa chỗ sâu trong dòng sông thời gian.
Cố Thanh Sơn nhìn sang, chỉ nhìn thấy quanh thân những hình bóng này tỏa ra những phiến đoạn lộn xộn, giống như b rơi vào trạng thái hỗn loạn nào đó.
Sâu trong vực nước, có thể nhìn thấy một bức tượng bị tầng tầng lớp lớp bụi bặm bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ hình dáng, chỉ có một số nơi để lộ ra chất liệu xương trắng.
Tượng xương trắng.
Bức tượng này có lẽ phải cao hơn một trăm tầng lầu.
Kỳ lạ, tại sao trong dòng sông thời gian lại có tượng xương trắng?
Cố Thanh Sơn hơi nghi hoặc, lại đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm chặt.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt Phi Ảnh đã trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ căng thẳng trước đây chưa từng gặp.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn truyền âm nói.
“Đừng lên tiếng, ta đưa ngươi đi qua.” Phi Ảnh nói.
Hết chương 2705.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2706
Bạn cần đăng nhập để bình luận