Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1638. Du Hành Qua Các Thế Giới Song Song (2)


Đánh dấu
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy."
Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn vẫy tay với đứa nhỏ kia, rồi nói: "Hải Lam, tới đây, ta sắp rời khỏi nơi đây nên có một vài lời muốn nói với con."
"Vâng, sư phụ."
Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn nói chuyện một lúc với cậu nhóc Hải Lam này, sau khi xong chuyện thì mới yên tâm mà đi theo Cố Thanh Sơn, rời khỏi thế giới song song này.
...
Lại tới một thế giới song song khác.
Cố Thanh Sơn và Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn sử dụng pháp thuật ẩn thân, sau đó yên lặng rơi xuống trên ban công một tòa biệt thự.
Vài giây sau...
Một bóng người nhếch nhác chạy tới đây.
Hắn quan sát hai người trên ban công thì cũng hơi ngớ người.
"Chẳng lẽ là chính ta ở thế giới song song sao?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn làm, anh có đồng ý hỗ trợ chúng tôi hay không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Rồi Cố Thanh Sơn nói lại tình hình một lần nữa.
Cố Thanh Sơn kia nghe xong, chân thành nói: "Chuyện có tính khiêu chiến như vậy, đương nhiên là tôi đồng ý rồi."
Vừa nói xong, từ trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc.
Ngay sau đó, là một giọng nữ nói với vẻ sốt ruột: "Thanh Sơn, con đang khóc!"
Cố Thanh Sơn kia vội vàng chạy trở về, vừa chạy vừa nói: "Đây, đang tới đây!"
Khi hắn đi tới cửa thì bỗng quay đầu lại, sử dụng khẩu hình miệng để nói: "Chờ tôi một lát!"
Cạch!
Cửa bị đóng lại.
Thế nhưng vẫn còn có một vài âm thanh truyền ra:
"Cục cưng nhỏ, đừng khóc, ba ba đây mà..."
Cố Thanh Sơn và Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn đều cảm thấy khó tin.
Bọn hắn đều thả thần niệm ra, quan sát tình hình trong phòng.
Cái tên Cố Thanh Sơn kia vừa ôm một đứa trẻ sơ sinh, vừa vội vàng pha sữa bột.
Chờ đứa bé đó uống sữa xong thì hắn lại bế nó, vừa đung đưa vừa dỗ nó ngủ.
Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn cau mày, nói: "Đồ đần, không thể đung đưa như vậy, nếu không sau này nó quen rồi, mỗi lần dỗ nó ngủ đều cần ngươi đung đưa mới chịu ngủ."
Cố Thanh Sơn: "...Sao anh lại biết chuyện này?"
"Đoán xem!" Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn trả lời.
Hai người lại dùng thần niệm tiếp tục nhìn.
Mà ở trong một căn phòng khác, có bốn cô gái đang đánh bài với nhau.
Tô Tuyết Nhi, Anna, Ninh Nguyệt Thiền và Lâm.
"Chặt!" Lâm nói.
"Tại sao cô luôn chặt bài của tôi chứ?" Tô Tuyết Nhi bực bội hỏi.
"Bởi vì trên tay tôi có bài, chặt cô rất đơn giản mà." Lâm nói.
"Chờ đã... Tới nhé, đưa tiền, đưa tiền đây, đừng cãi nhau, cãi nhiều cũng không cãi ra được gì đâu, mấy cô cứ đi tới dòng chảy hư không hỗn loạn mà đánh nhau đi." Ninh Nguyệt Thiền nói.
"Tôi không có ý kiến, tôi muốn đánh lắm rồi." Lâm cười nói.
Anna kéo Tô Tuyết Nhi tới sau lưng mình, ngẩng đầu nói: "Lâm, cô mạnh như vậy, tại sao lại có thể lấy lớn hiếp nhỏ chứ? Nếu không thì tôi và Tuyết Nhi một bên, cô một bên?"
"Đương nhiên là được rồi, phải biết là mấy chuyện đánh đấm thế này, không phải là càng nhiều người càng tốt." Lâm khinh thường, trả lời.
Rầm!
Một thanh đao dài sáng như tuyết được đặt lên trên bàn.
Ba người kia im lặng, không cãi nhau nữa.
Ninh Nguyệt Thiền đặt tay lên chuôi đao, bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm các cô định làm gì, thế nhưng ván vừa rồi tôi tới rồi, đưa tiền đây."
Lúc này, tên Cố Thanh Sơn kia đã dỗ ngủ đứa bé xong rồi.
Hắn rón rén đi tới, truyền âm với hai Cố Thanh Sơn đang ở ban công:
"Đi thôi, dẫn tôi đi, chúng ta cùng chiến đấu với tận thế."
Hai người nhìn lại, thấy trong mắt của hắn ẩn chứa khát vọng và ước mơ.
Cố Thanh Sơn: "..."
Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn: "..."
Cố Thanh Sơn hít sâu, rồi lẩm bẩm: "Sau này... phải lấy hắn làm gương..."
Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, phải lấy hắn ra làm gương... Hai người chúng ta cùng nỗ lực."
...
Lại tới một thế giới song song khác.
Tại Bách Hoa tông.
Trong Phong Lan điện.
Một Cố Thanh Sơn ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt xuất hiện vẻ bừng tỉnh, nói:
"Tôi còn tưởng có thần thánh phương nào có thể im hơi lặng tiếng đi vào trong Phong Lan điện, hóa ra là chính “tôi”."
Cố Thanh Sơn, Kiếm Thánh Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn có con nhỏ cùng gật đầu.
"Mọi chuyện là như vậy, chúng ta cần càng nhiều lực lượng hơn để đi chiến đấu với những loại tận thế kia." Cố Thanh Sơn kể lại tình hình một lượt rồi nói.
Cố Thanh Sơn tại Phong Lan điện lại nói: "Tại sao mấy người các anh không tìm nhiều người hơn mà chỉ tìm chính mình?"
"Bởi vì tình hình hiện tại rất nguy hiểm, trong thời gian ngắn tôi chỉ có thể tin tưởng bản thân mình mà thôi." Cố Thanh Sơn nhún vai, nói.
Bỗng nhiên có một giọng nữ xuất hiện từ cửa vào:
"Con không tin được người khác, vậy còn ta thì sao?"
Mấy tên Cố Thanh Sơn cùng quay đầu nhìn tới.
Ở cửa điện có đứng mấy người: Bách Hoa tiên tử Tạ Đạo Linh, Ngỗng trắng, Tần Tiểu Lâu, Tú Tú, Uyển Nhi và Tình Nhu.
Tiểu Lâu dụi mắt, hỏi với giọng khó tin: "Sư đệ, đệ cũng học được Hóa Thân Ngàn Vạn rồi sao? Trước kia ta nghe được sư phụ nói rằng thần thông này chỉ dành cho nữ tu thôi mà..."
Sau khi nói xong, Tần Tiểu Lâu liếc xuống nửa người dưới của Cố Thanh Sơn.
Bạch!
Ngỗng trắng tức giận lấy cánh đập vào đầu Tần Tiểu Lâu rồi nói: "Đồ đần, những người này là Cố Thanh Sơn tại thế giới song song."
Tú Tú giật mình, nói: "Tại sao tất cả bọn họ đều tới nơi này vậy?"
Uyển Nhi và Tình Nhu quan sát tất cả Cố Thanh Sơn ở đây, rồi nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Chính là hắn.
Thật sự là hắn!
Thế mà thật sự tồn tại thế giới song song!
Tạ Đạo Linh bình tĩnh lại, hủy bỏ pháp quyết trong tay đi, nói: "Ta còn tưởng là có cao nhân xâm nhập trái phép chứ, hóa ra đều là Thanh Sơn."
Rồi nàng nói với mấy đệ tử xung quanh: "Ta và Thanh Sơn sẽ rời khỏi đây một thời gian, Ngỗng trắng phụ trách giữ nhà, mấy người Tiểu Lâu đều phải cần cù tu hành, biết chưa?"
"Cái gì!" Cố Thanh Sơn sợ hãi hỏi lại: "Sư phụ cũng muốn tới thế giới của con sao?"
Tạ Đạo Linh liếc nhìn hắn rồi thản nhiên nói: "Ta biết con đang vội vàng tìm giúp đỡ, thế nhưng lại không đủ tin tưởng để hợp tác chiến đấu với tận thế cùng với những người khác, cho nên chỉ có thể tìm chính mình. Thế nhưng hiện tại ta đã biết rõ mọi chuyện, chẳng nhẽ con còn không tin tưởng ta sao?"
Cố Thanh Sơn giật mình.
Đúng vậy.
Dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, sư phụ tuyệt đối là một trong những người mình tin tưởng nhất.
Mà sư phụ còn mạnh hơn mình rất nhiều...
Tạ Đạo Linh nhìn chằm chằm vào bốn Cố Thanh Sơn, hỏi: "Ta sẽ đi cùng các con tới Hang Sâu Vạn Thú tìm hiểu tin tức, thuận tay giúp đỡ các con luôn. Trong mấy đứa này, có đứa nào có ý kiến không?"
Sau khi nói xong, nàng rút ra một cây roi dài, hất về phía hư không.
Uỳnh!
Hư không bị đánh tới chấn động liên tục.

Tại thế giới song song thứ chín.
"Khu mộ lớn? Tận thế? Rất tốt, chúng ta đi thôi." Một Cố Thanh Sơn nào đó nói.
Tại thế giới song song thứ mười.
"Loại khiêu chiến này tôi chưa bao giờ trải qua, tôi rất muốn tham gia vào hoạt động này." Một Cố Thanh Sơn khác nói.
Tại thế giới song song thứ mười một.
"Nói tới đây thì tôi muốn biết, là “tôi” nào trải qua chuyện không tưởng được này vậy?" Lại một Cố Thanh Sơn khác hỏi.
Rất nhiều Cố Thanh Sơn cùng nhau quay đầu lại, nhìn về Cố Thanh Sơn tới từ khu mộ, cầm Thiên Địa song kiếm trong tay.
"Là anh sao?" Cố Thanh Sơn kia hỏi.
"Đúng vậy, làm sao à?" Cố Thanh Sơn trả lời.
Cố Thanh Sơn kia nhìn tất cả Cố Thanh Sơn xung quanh rồi lẩm bẩm: "Anh... có vẻ như là người mạnh nhất trong số tất cả chúng ta."
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Muốn đi cùng chúng tôi không?"
"Tất nhiên rồi."
...
Tại thế giới song song thứ hai mươi chín.
Một đám Cố Thanh Sơn đứng trên vách núi, nhìn về một ngôi mộ.
"Mình… ở cái thế giới này... đã chết rồi sao?" Một Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Tạ Đạo Linh: "Cũng chưa chết, tử khí mà các con cảm nhận được là một loại tử khí giả. Nó tới từ Hoàng Tuyền đạo, đúng lúc ta cũng biết một chút về nó.”
Rồi nàng rút roi ra, đập về phía phần mộ.
Uỳnh!
Phần mộ nứt toác ra.
Một bóng người bay ra khỏi phần mộ.
Hắn ngậm một điếu thuốc, một tay cầm bút, một tay cầm một chồng giấy, hét:
"Làm cái gì vậy? Là kẻ nào cắt đứt... Tại sao lại có nhiều ”mình” như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận