Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3151. Chuẩn bị (1)


Huyết Hải.
Trên mặt biển bát ngát, gió liên tục thổi lất phất.
Cố Thanh Sơn ngồi trên ván gỗ, tùy ý thả trôi theo sóng biển.
Hắn yên lặng nhìn chăm chú vào cần câu trong tay, có vẻ như trừ cái đó ra, không còn sự việc nào trên thế giới có thể gây nên sự chú ý của hắn nữa vậy.
Hư không chấn động.
Một người đàn ông áo đen với vẻ mặt lạnh lùng hạ xuống Huyết Hải.
Lãnh Thiên Trần.
Hắn ta chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào chiếc phao đang nổi trên mặt biển, hỏi: "Cả ngày câu cá tại đây, có cảm thấy nhàm chán hay không chứ?"
"Sẽ không, câu cá rất thú vị." Cố Thanh Sơn bật cười.
"Ta tới nói với ngươi một tiếng, con của Mạc sắp đầy tháng rồi, tới lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa... địa điểm xác định ở nơi này, ngươi xem tự mình xuống bếp, hay là mọi người cùng mua thức ăn ngoài?" Lãnh Thiên Trần nói.
"Đã nói tới mức độ này, chẳng lẽ ta còn không làm sao? Các ngươi phải nhớ mang theo nguyên liệu nấu ăn tới, tới lúc đó ta tự mình xuống bếp... nhớ kỹ cũng phải gọi Tiểu Lâu tới hỗ trợ đấy." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Lâu?
Nét mặt Lãnh Thiên Trần xuất hiện ý cười, nói: "Không vấn đề gì, vậy ta đi trước."
"Nếu không có chuyện gì thì hãy ngồi đây câu cá với ta đi."
Cố Thanh Sơn lấy ra một chiếc cần câu khác trên ván gỗ, ra hiệu đối phương ngồi lại một lát.
Lãnh Thiên Trần cũng khá hứng thú.
Hắn ta hạ xuống ván gỗ, cầm cần câu, thuần thục móc mồi rồi nói: "Nói tới, chúng ta đều đã có con cả rồi, ngươi cũng nên cố gắng đi chứ."
Cố Thanh Sơn nói: "... Còn có một vài chuyện chưa giải quyết xong."
"Vẫn còn à?" Lãnh Thiên Trần ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Cố Thanh Sơn nhìn mặt biển, nói.
"Không đúng... lần mà Ninh Nguyệt Thiền tìm tới phương pháp tiến vào Huyết Hải thì Tô Tuyết Nhi cũng đã đánh với nàng ta ba ngày ba đêm, thế nhưng cuối cùng vẫn bắt tay giảng hòa rồi mà? Chẳng lẽ lại đánh nhau tiếp?" Lãnh Thiên Trần hỏi.
Hắn ta nhấc cần câu, ngồi xuống bên người Cố Thanh Sơn.
"Không phải chuyện lần đó." Cố Thanh Sơn nói.
"Ồ, hay là chuyện Ly Ám dẫn theo một đám Thiên Tiên tới thăm ngươi? Hình như Anna đã rất tức giận, ta nhớ rằng liệt diễm tử vong thiêu đốt trên mặt biển Huyết Hải năm ngày năm đêm, Anna cũng đã chiến đấu với Ly Ám trong hư không năm ngày năm đêm... thế nhưng cuối cùng không phải cả ta lẫn Mạc đều tới khuyên giải rồi sao? Ta nhớ rằng các nàng cũng đã nói là sẽ không đánh nhau nữa mà." Lãnh Thiên Trần suy tư, nói.
"Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
"Hóa ra là chuyện gần đây hả? Ta nhớ ra rồi, có ngày Lâm âm thầm tiềm nhập vào Huyết Hải, ý đồ sử dụng kỹ năng Vận Mệnh dẫn ngươi rời đi... thế nhưng cuối cùng lại bị Sơn Nữ bay tới đâm ngươi mấy trăm kiếm, phá giải kỹ năng vận mệnh của Lâm rồi à?"
Lãnh Thiên Trần lắc đầu, cảm thán: "Chậc chậc, bình thường Sơn Nữ rất dịu dàng mà, không nghĩ tới lúc điên lên lại chém ngươi ác như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi mà."
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ nhớ lại, không kìm lòng nổi mà run lên.
"Nếu để ta nói ấy mà, vẫn là Phi Nguyệt cùng Trĩ La thông minh hơn cả." Lãnh Thiên Trần nói.
"Tại sao ngươi lại có ý nghĩ đó?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Quan hệ giữa Phi Nguyệt cùng mẹ ngươi rất tốt, Trĩ La còn đã từng được ngươi thừa nhận, cho nên không ai có thể đuổi hai nàng rời đi cả..."
Lãnh Thiên Trần ngẫm nghĩ, hỏi với nghi ngờ: "Ta luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, theo lý thuyết thì ngươi cũng đã giải quyết các mối quan hệ rắc rối này rồi mà, cũng không còn mâu thuẫn gì quá lớn, tại sao bộ dáng của ngươi vẫn nơm nớp lo sợ vậy?"
"Nơm nớp lo sợ? Ta?" Giọng điệu Cố Thanh Sơn cất cao lên.
"Đúng vậy, những năm đó ta đã từng là kẻ địch của ngươi, cũng đã toàn diện phân tích bản thân ngươi, hiểu ngươi rất rõ." Lãnh Thiên Trần nhìn chiếc phao trên mặt biển mà nói.
"Ngươi lầm rồi, ta cũng không phải là nơm nớp lo sợ..."
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: "Ta ở đây để trấn thủ Huyết Hải, cần phải chú ý xem có Tà Ma leo ra từ Luyện Ngục hay không, vẻ mặt hơi nghiêm túc cũng là chuyện rất bình thường."
Lãnh Thiên Trần bán tín bán nghi, lắc đầu nói: "Được rồi, không nói cái này nữa, tới cùng là chuyện gì còn chưa giải quyết xong?"
Cố Thanh Sơn đang định nói chuyện, bỗng thấy phao giật giật.
Hắn giật nhẹ dây câu...
Ngay lập tức, một chiếc ngọc giản bị câu lên, rơi xuống trong tay của hắn.
"Ngọc giản?" Lãnh Thiên Trần kinh ngạc nói.
"Nơi này chính là Huyết Hải, mọi thứ có tác dụng đối với ta đều có thể câu được." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cầm ngọc giản, vận chuyển linh lực rót vào trong.
Lại nghe được một giọng nói truyền ra từ trong ngọc giản:
"Hỗn Độn sơ khai, Hồng Hoang hiện thế, sau khi Hồng Hoang vỡ nát, Lục Đạo kế tục."
"Từ xưa tới nay, người tu hành chúng ta đều ở tại Nhân Gian giới trong Lục đạo Luân hồi, khao khát trường sinh, một lòng tu đạo, chỉ mong liên tục phi thăng thượng giới, cuối cùng đặt chân tới Thiên Giới, trở thành Chân Tiên."
"Thế nhưng thế giới của ta lại có biến cố, trải qua nhiều lần dò xét, đã phát hiện rằng không thể cảm ứng được sự tồn tại của ngũ giới còn lại."
"Kết luận: Lục đạo Luân hồi bị chia cắt."
"Trải qua xác minh sơ bộ, thế giới của chúng ta bị một tồn tại có tên là Nữ sĩ Thống Khổ lấy đi, đặt vào trong Vĩnh Dạ, trở thành vật phẩm cá nhân của nàng ta."
"Người tu hành chúng ta, không sợ sinh tử, thế nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc bị người khác điều khiển sau khi chết, trở thành nô lệ của kẻ khác, vĩnh viễn làm trâu làm ngựa."
"Nếu như có đạo hữu của thế giới khác nhìn thấy ngọc giản này, xin hãy dựa theo những manh mối sau đây, tới tìm kiếm chân tướng về thế giới của chúng ta."
"Manh mối là: Người chết phục sinh, quái vật điều khiển, Vĩnh Dạ, thời đại Ác Mộng, Cựu nhật Thần Linh, ma quỷ, nữ sĩ Thống Khổ, thẻ bài."
"Thời gian cuối cùng mà ta có thể ghi nhớ, đó là Thái Bình lịch năm thứ 181."
"Đáng lẽ ta đã chết vào năm đó."
"Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần là tu sĩ chúng ta, xin hãy tới đây giúp đỡ ta, cứu thoát chúng sinh khỏi khổ hải."
"Cảm tạ."
Giọng nói biến mất.
Cố Thanh Sơn cầm ngọc giản, lộ ra ánh mắt kỳ quái.
"Nếu như ngươi không đi được, ta sẽ đi gặp mặt Nữ sĩ Thống Khổ kia, thế nào?" Lãnh Thiên Trần nói với vẻ hứng thú.
"Ta muốn trấn thủ Huyết Hải, đương nhiên không thể tiến tới, thế nhưng ngươi cũng không thể đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
"Ngọc giản này tới từ Luyện Ngục."
"À ra vậy."
Lãnh Thiên Trần gật đầu.
Luyện Ngục.
Tà Ma bị phong ấn trong Luyện Ngục, nếu như mình đi tới, chẳng phải là muốn chết sao?
Thế nhưng...
"Tại sao ta cảm thấy không đúng lắm? Thái Bình lịch năm thứ 181, ta nhớ rằng đó là biên niên sử Hư Không chứ?" Lãnh Thiên Trần nói.
"Không phải là biên niên sử Hư Không... mà là một loại biên niên sử của văn minh Tu Hành, trong mấy trăm năm đó, người tu hành hưởng thụ hòa bình rất khó có được, mặc dù..."
Cố Thanh Sơn không nói tiếp, chỉ là cẩn thận cất ngọc giản đi.
"Không tìm người tới quan sát hay sao? Thực lực của ta không đủ, thế nhưng có lẽ Mạc sẽ tìm hiểu ra một vài tin tức quan trọng đấy." Lãnh Thiên Trần nói.
"Không."
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn vẫn hơi kỳ quái, nói: "Tạm thời không cần lo lắng, hiện tại chúng ta chuẩn bị cho một cuộc chiến trong tương lai, chờ tới khi chuyện trong Luyện Ngục có kết quả..."
"Đó mới là thời điểm chúng ta tham dự, cũng là trận chiến cuối cùng giữa chúng ta cùng Tà Ma."
Hai người đang nói, bỗng nhiên có cảm ứng.
Bọn họ cùng nhìn về hư không cách đó không xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận