Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1799. Triệu Tiểu Tăng (2)


Đánh dấu
Dường như hòa thượng cũng cảm giác được, thấp giọng nói:
“Đi theo ta.”
Thân hình hắn ta phóng thẳng lên, bay về phía xa trong cung điện.
Cố Thanh Sơn đuổi theo sát.
Hai người một trước một sau, không ngừng bay vút trong bầu trời.
Cố Thanh Sơn đánh giá hòa thượng, hỏi: “Hòa thượng, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn bị giam ở chỗ này sao?”
Hòa thượng chắp tay mỉm cười, nói: “A di đà phật, xin thú chủ đừng gọi ta là hòa thượng, kỳ thực ta là một tu sĩ bình thường, chẳng qua tâm hướng về Phật đạo, cho nên lúc này mới mặc trang phục nhà Phật mà thôi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Thì ra là hòa thượng giả.”
Hòa thượng nói: “Cũng không phải vậy, tiểu tăng một lòng hướng về Phật đạo.”
“Ngươi đã không phải là hòa thượng, vậy lấy tư cách gì xưng là ‘tiểu tăng’?” Cố Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
“A di đà phật, tại hạ họ Triệu, tên Tiểu Tăng.” Hòa thượng nói.
Cố Thanh Sơn há hốc mồm, mãi không nói nên lời.
Cha của thằng nhóc này thật sự là biết đặt tên.
“Vậy ngươi mặc nguyên một bộ tăng phục là sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Tiểu Tăng nói: “Các vị đại lão nói ta và Phật Tổ có duyên, còn nói tương lai ta sẽ quy y cửa phật, nên mới chuẩn bị trước bộ trang phục này cho ta.”
“Vậy rốt cuộc ngươi đã quy y chưa?”
“Chưa, Tiểu Tăng chính là một người ngưỡng mộ Phật pháp, chờ lúc Tiểu Tăng chuẩn bị sẵn sàng mới có thể quy y xuất gia.” Triệu Tiểu Tăng nói.
“Vậy là lúc nào?”
“Ừm... Ta định sau khi toàn bộ tận thế chấm dứt.”
“Vậy thì tốt nhất ngươi cứ để tóc mọc ra trước đi đã.”
Trong lúc nói chuyện, hai người nhanh chóng lướt qua những dãy cung điện nguy nga trùng điệp, tới một cung điện cao nhất.
Cố Thanh Sơn tập trung quan sát, thấy trên tấm bảng bên ngoài cung điện có viết bốn chữ:
“Thương Hải Tiên Điện.”
Triệu Tiểu Tăng đi vào trong điện trước.
Cố Thanh Sơn theo ở phía sau, hỏi: “Tòa cung điện này dùng để làm gì?”
Triệu Tiểu Lăng nói: “Thành Côn Luân là Nhân Gian giới, Dao Trì là Thiên giới, kết hợp sức mạnh của hai thế giới, còn có đạo hạnh của vô số tiên nhân cùng với vô vàn pháp tắc, lấy ta làm trung tâm mà vây kín toàn bộ thành Côn Luân trong một ngày nào đó. Đây là nguyên nhân đám ác quỷ vẫn không dám tiếp nhận thành Côn Luân.”
Bất luận có ác quỷ nào tiến đến đều sẽ như Cố Thanh Sơn, bị vây nhốt trong một ngày nào đó.
Cố Thanh Sơn suy tư một lát, nói: “Không đúng, ác quỷ phải có biện pháp phá giải thuật này chứ, dù sao bọn chúng cũng đã lấy Đại Hồng Thủy hoặc là cái gì khác để đánh bại các tiên nhân Dao Trì.”
Triệu Tiểu Tăng nói: “Quả thật ác quỷ có một vài biện pháp bí mật, nhưng nhất định phải tiêu hao một lượng lớn tài nguyên và khí lực. Mà bọn chúng vẫn luôn chinh chiến tứ phương, không thể chịu đựng hao tổn như vậy.”
“Cho đến khi ta tới.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, các tiên nhân dự đoán đến lúc ngươi tới thì chuyện mà đám ác quỷ muốn làm cũng sắp sửa hoàn thành. Cho nên bọn chúng mới chẳng cần kiêng dè gì mà xâm lấn Côn Luân một cách toàn diện, hủy diệt nơi này.”
Hắn ta dẫn Cố Thanh Sơn đi vào đại điện, tới chỗ sâu nhất trong đại điện.
Ở đây không có gì, chỉ có một bức họa khắc trên bức tường.
Trên biển xanh vô tận có một con thuyền khổng lồ trôi nổi trên mặt nước, chạy về phía trước.
Vô số tiên nhân và người tu hành đứng ở trên thuyền, hoặc lơ lửng giữa không trung, tất vả đều cầm binh khí trong tay, chiến đấu với vô số quái vật trong biển rộng.
Tăng lữ đi lên trước, nhẹ giọng nói: “Kéo dài hơi tàn đến bây giờ, rốt cuộc vẫn không giấu được nữa, chúng ta phải mang cả Côn Luân cùng đi.”
Hắn vung tay áo, chạm một cái vào con thuyền khổng lồ, hai tay nhanh chóng vẽ ra hơn mười pháp quyết.
“Mở.”
Tăng lữ quát một tiếng.
Trong chớp mắt, tất cả biến mất.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đứng trong một đường hầm mệnh phù bị bỏ hoang.
Trước đường hầm rộng lớn và sâu thẳm này, hắn và hòa thượng giống như những vật nhỏ trôi nổi trên biển.
Bốn phía không có gì cả, các mệnh phù tạo thành đường hầm đã mất đi ánh sáng thần thánh từ lâu, giống như đã chết.
“Côn Luân đâu?” Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi.
Triệu Tiểu Tăng mở tay ra.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn ta có một con thuyền vàng nhỏ, giống như cái trong bức họa trên bức tường trong tiên cung.
“Khi xưa các tiên nhân đã luyện hai giới thành thuyền trên biển, hơn nửa thuyền là Thiên cung Dao Trì, nửa phần còn lại là thành Côn Luân, có thể mang đi bất cứ lúc nào... Bây giờ chúng ta phải đi nhanh lên.” Triệu Tiểu Tăng nói.
“Đi đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Tiểu Tăng nhìn hắn, nói: “Cái này phải hỏi ngươi chứ, các tiên nhân trước đây tiêu hao mệnh lực và tiên thuật khổng lổ, chỉ để tính ra một việc.... Nhân tài từ bên ngoài tới là mấu chốt quan trọng cho sự sống của Côn Luân giới.”
Cố Thanh Sơn khẽ run.
Mình?
Mình chưa bao giờ tới thế giới Ác Quỷ, cũng chưa từng thấy đường hầm mệnh phù như này, làm sao mình có thể mang theo cả hắn ta và Côn Luân giới chạy thoát?
Một giây kế tiếp, tâm niệm Cố Thanh Sơn lóe lên, bỗng nhiên giơ tay trái lên.
Chỉ thấy ngoại trừ sợi tơ chỉ hướng truy binh, còn có một sợi tơ mới xuất hiện trên cánh tay hắn.
Vận mệnh kỹ, Quyến Luyến.
Kỹ năng này tự động kích hoạt rồi.
Sợi tơ màu đen mới này có một đầu nối với cánh tay của Cố Thanh Sơn, một đầu khác kéo dài về phía xa nơi cuối đường hầm.
Đường hầm sâu thẳm, không thấy tận cùng.
Truy binh đến gần, Cố Thanh Sơn lại không hề vội vã chạy trốn.
Hắn hít vào một hơi, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Nhìn những mệnh phù ngày càng trở nên ảm đạm, Cố Thanh Sơn luôn cảm thấy bên trong chắc chắn phải có bí mật gì đó.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ.
Đi qua rất nhiều thế giới khác nhau, từng gặp gỡ cả Trật Tự lẫn Hỗn Loạn, xuyên qua thượng cổ, nhưng cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thấy một đường hầm to lớn đầy phù chú như vậy bao giờ.
“Tiểu Tăng, ngươi biết đường hầm này là gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Triệu Tiểu Tăng chắp tay nói: “A di đà phật, Tiểu Tăng còn chưa biết tục danh của thí chủ.”
“Ta là Cố Thanh Sơn.”
“Cố thí chủ, ta vẫn luôn bị giam ở Côn Luân, cũng không biết tình hình bên ngoài, chuyện đường hầm và chuyện chạy trốn đều phải dựa vào ngươi.”
“Được rồi.”
Cố Thanh Sơn phi tới sát mép đường hầm, quan sát tỉ mỉ những mệnh phù này.
Đến nơi này, những mệnh phù đã hiện ra màu xám tro, giống như tờ giấy bị thiêu đốt, hóa thành tro tàn, nhưng nhất thời vẫn chưa vỡ ra.
“Đều mất đi tác dụng rồi...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Ở gần thế giới Ác Quỷ, sức mạnh của những mệnh phù này rất mạnh, bất luận ai có ý đồ đụng vào đều sẽ bị sức mạnh của vô số mệnh phù giết chết tại chỗ.
Nhưng chỗ này cách chỗ của ác quỷ quá xa, phú lục cũng không còn sức mạnh.
Cố Thanh Sơn cũng không dấn thân vào chỗ nguy hiểm mà đứng ra xa, ánh mắt đảo qua đường hầm.
Kiếm ý thức vô hình bay ra ngoài, lướt qua phần lớn mệnh phù, chém tất cả hóa thành tro bụi.
Xoạt xoạt xoạt!
Phù lục tán đi, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, một vài bức tường gần như trong suốt xuất hiện ngay trước mắt Cố Thanh Sơn.
Biển?
Cố Thanh Sơn nhìn từng bóng dáng người cá bên ngoài bức tường, trong lòng nổi lên nghi vấn.
Ác quỷ dùng mệnh phù để che phủ bức tường của đường hầm, kết quả bên ngoài bức tường là biển?
Hắn cẩn thận đề phòng, chậm rãi tiến lên, đưa tay sờ bức tường.
Trên Giao diện Chiến Thần hiện ra dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Phát hiện bức tường thế giới.]
Cố Thanh Sơn nhìn hàng chữ này, rơi vào trầm tư.
“Cố thí chủ, vùng biển này quả thực rất kỳ quái, nhưng chúng ta vẫn phải đi nhanh lên.” Triệu Tiểu Tăng nói.
“Ừ.”
Cố Thanh Sơn lên tiếng, trong lòng hơi lưu luyến.
Bức tường này không ngờ lại là do bức tường thế giới tạo thành.
Rõ ràng mình được truyền tống đến thế giới Ác Quỷ, kết quả sau khi dùng mệnh phù thoát đi thì lại xông vào Côn Luân, sau đó xuất hiện ở đường hầm, lúc này lại phát hiện tường của đường hầm là do bức tường của thế giới tạo thành, bên ngoài là một vùng biển sâu.
Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Triệu Tiểu Tăng, ngươi có thể chặn đường ác quỷ trong vòng mười lăm phút không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận