Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1824. Quấy Rầy


Đánh dấu
Nàng truyền âm với một mình Cố Thanh Sơn: “Chuyện con cái ngươi đường để bụng, trước đó ta cũng không biết, hơn nữa chúng ta có thể sẽ chết trong tay nàng ta ngay lập tức.”
Cố Thanh Sơn ừ một tiếng.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Hiện tại đâu có rảnh rỗi mà quan tâm chuyện sau này, trước hết phải nghĩ cách trốn thoát khỏi tay Reneedol.
Chức nghiệp giả hệ vận mệnh là hiếm hoi nhất, nhưng cũng là kinh khủng nhất.
Thế nhưng năng lực vận mệnh của Reneedol là cái gì?
Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy tính, truyền âm nói: “Quạ.”
“Sao vậy?” Quạ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi vừa phát động thuật Đón May Tránh Rủi, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu nói.”
Quạ nói: “Đúng, ta nói ‘Ta có biện pháp làm nhiễu sóng nàng ta’, bây giờ ta đang tính xem phải làm như thế nào.”
Cố Thanh Sơn động viên: “Cố gắng lên, ngươi kết hôn nhiều lần như vậy rồi, nhất định rất hiểu phụ nữ.”
“Đừng mơ tưởng hiểu được phụ nữ.” Quạ khuyên một câu, lại nghi hoặc nói: “Thế nhưng người phụ nữ này quá mạnh mẽ, ngay cả những chuyện nàng ta đã trải qua là gì ta cũng không biết, thực sự là không biết phải ra tay từ đâu.”
Reneedol từng trải qua cái gì?
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ vừa trả lời: “Ả ta vì sức mạnh hoặc là một thứ gì khác mà giết người mình yêu, sau đó một mực xóa bỏ tất cả các mối đe dọa tiềm tàng... Ta chỉ biết chừng đó thôi.”
“Giết chồng? Thực sự là một người phụ nữ không mang lại cảm giác an toàn, ta không thể cưới một cô vợ như vậy.”
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ thúc giục: “Nhanh nghĩ cách đi.”
Lúc này Reneedol lại mở miệng lần nữa:
“Phi nguyệt, nói cho ta biết câu trả lời của ngươi.”
Phi Nguyệt gắng gượng duy trì vẻ bình tĩnh, con ngươi xanh thẳm lộ ra sự cứng cỏi sau cùng.
“Ta cự tuyệt phục vụ cho ngươi.”
Nghe xong câu trả lời của Phi Nguyệt, sắc mặt của Reneedol trở nên lạnh lẽo.
Sức mạnh mênh mông từ trên người nàng ta dâng lên, như che trời lấp đất xông về phía mọi người.
Mọi người đứng tại chỗ, tựa như đứng trong thủy triều cuộn trào mãnh liệt, đến một chút sức mạnh tự điều khiển cũng không có.
Reneedol cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ sẽ sắp xếp gả ngươi cho Quỷ chủ Bách Oán.”
“Đừng thử làm ra bất cứ hành động phản kháng nào, nếu không ta sẽ giết sạch toàn bộ đám bạn này của ngươi, sau đó giày vò ngươi theo cách tàn nhẫn nhất.”
Sắc mặt Phi Nguyệt càng lúc càng trắng, mọi người cũng rơi vào tuyệt vọng.
Căn bản không có cách nào khác.
Bỗng có một người chợt quát lên: “Khoan!”
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Quạ đang đóng giả Phi Nguyệt.
Lúc này anh ta vẫn mặc trang phục phụ nữ.
Reneedol quan sát anh ta, mắt lộ ra sát khí, nói: “Ngươi có ý kiến?”
Quạ giận dữ nói: “Tiểu thư nhà ta ghét nhất là những tên đàn ông xấu xa kia, bọn họ đều là một đám yếu nhược, suốt ngày vây quanh tiểu thư nhà ta như ruồi nhặng... Ngươi cũng là phụ nữ, phụ nữ tội gì phải bức bách phụ nữ? Tại sao tiểu thư nhà ta phải gả cho người mà cô ấy không thích?”
Cố Thanh Sơn thầm tán dương trong lòng.
Nếu như Reneedol thực sự yêu Đại Ca, vậy thì tại sao lại phải giết hắn, bỏ hắn đi?
Quạ thành công tìm ra một điểm then chốt.
Reneedol ngớ ra.
Chẳng biết nàng ta nghĩ đến điều gì, sát ý biến mất vài phần, cũng không hề ra tay.
Cố Thanh Sơn lập tức truyền âm cho Phi Nguyệt.
Phi Nguyệt giật mình, quay sang nói với Reneedol: “Muốn ta lấy chồng cũng được, nhưng ít nhất phải tìm một người mà ta thấy được, chẳng lẽ cứ thế mà ném ta cho cái tên Nghiệp Hỏa Bách Oán đó? Hắn thích nhất là hành hạ người khác đến chết, ta có chết cũng không gả cho hắn.”
Reneedol nhìn Phi Nguyệt, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt có vài phần phức tạp.
“Chuyện này...”
Nàng ta chậm chạp nói, đột nhiên sắc mặt trở nên kiên quyết: “Không phải do ngươi quyết định.”
Chẳng biết tại sao, sau khi nói ra lời này, Reneedol tự mình lắc đầu, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Lúc đi tới cửa cung điện, nàng ta mới dừng lại một chút, nói:
“Phi Nguyệt, ta cho ngươi một khắc cuối cùng để đưa ra quyết định, mong ngươi nắm chắc vận mệnh của mình.”
Nói xong, tầng tầng bức vách luật nhân quả hợp lại, bao phủ triệt để cung điện.
Thân hình Reneedol bên ngoài dần dần biến mất.
Nàng ta vừa đi, mọi người lập tức ồn ào.
“Một khắc.”
“Nhanh!”
“Lập tức xây dựng truyền tống trận đảo ngược, chúng ta đi.”
“Cần khoảng chừng mười phút.”
“Toàn lực ra tay, rút ngắn thời gian!”
Phi Nguyệt phóng ra một sợi tơ màu đen.
Nữ tu sĩ mắt mù, tháp chủ tháp Hung Ma đồng loạt ra tay, bắt đầu xây dựng truyền tống trận xung quanh sợi tơ.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Những lời của Quạ dường như đã kích thích cho Reneedol xúc động.
Kỳ lạ.
Rốt cuộc nàng ta đã xảy ra chuyện gì?
“Có phải đang hiếu kỳ ta làm thế nào mà được như thế hay không?” Quạ thấp giọng hỏi.
“Đúng, rốt cuộc nàng ta nghĩ như thế nào?”
“Ta cũng không biết, đã từng có một cô gái kết hôn với ta chỉ vì muốn hút khô tất cả năng lực của ta, cô ấy cho rằng phụ nữ mới là sinh vật hoàn mỹ nhất, đàn ông nên chết hết.” Quạ nói.
“May là ngươi phát hiện đúng lúc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Căn cứ lời ngươi nói, thêm cả trực giác của ta, ta cảm giác dường như Vạn Thần Nữ Đế đặc biệt vô tình đối với đàn ông, vì để Phi Nguyệt có thêm một cơ hội lựa chọn nên mới cố ý nói như vậy.”
Mọi người quay đầu nhìn anh ta.
Tiểu Điệp than thở: “Cũng chỉ có cái loại từng kết hôn chín mươi chín lần như ngươi mới có thể nghĩ ra phương pháp này.”
“Chiêu này dùng rồi sẽ không linh nữa, chúng ta phải nắm chặt.” Quạ nhún vai nói.
Giây lát.
Giọng nói của Phi Nguyệt và nữ tu sĩ mắt mù vang lên:
"Hoàn thành!"
Phi Nguyệt nói: “Mau, truyền tống trận đã hoàn thành, chúng ta lập tức đi, có chuyện gì thì để sau nói!”
Tháp chủ tháp Hung Ma nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, truyền tống nhất định sẽ sản sinh dao động liên tục, ai có dụng cụ không gian có thể chở người, tốt nhất là mọi người đứng trong dụng cụ không gian, sau đó để một người trực tiếp đưa đi.”
“Ta có.”
Cố Thanh Sơn lấy Thương Hải Tiên Thuyền ra.
“Tiểu Tăng! Đón mọi người đến Côn Luân giới.”
“Được.” Triệu Tiểu Tăng trả lời một câu.
Từng vầng sáng từ trên thuyền bay ra ngoài, quét một lượt, cuốn tất cả mọi người lên thuyền.
Trong cung điện chỉ còn lại người duy trì pháp trận, Phi Nguyệt.
Cùng với Cố Thanh Sơn.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau.
“Giao cho ngươi.” Phi Nguyệt thản nhiên nói.
“Được.” Cố Thanh Sơn vươn tay.
Một sợi tơ màu đen quấn quanh tay hắn, một đầu khác tiếp nối với sợi tơ của Phi Nguyệt.
Phi Nguyệt cũng bị vầng sáng quét ngang một cái, biến mất.
Cố Thanh Sơn đưa tay nâng Thương Hải Tiên Thuyền, nhẹ nhàng đặt lên pháp trận trên sợi tơ màu đen.
Pháp trận phát ra một tia sáng.
Bắt đầu truyền tống!
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, chớp mắt một cái đã hoàn toàn biến mất.
...
Thế giới Ác Quỷ.
Cung điện.
Sau khi mọi người truyền tống rời đi.
Một phút trôi qua.
Hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút.
Mấy chục tầng bức vách luật Nhân Quả bên ngoài cung điện mở ra một lần nữa, Reneedol toàn thân khoác đầy ánh sao lại xuất hiện.
“Phi Nguyệt, ngươi hãy nói...”
Âm thanh của Reneedol chợt ngưng.
Dung nhan xinh đẹp đột nhiên tràn ngập vẻ ác độc.
“Được lắm, ta cho ngươi thời gian lựa chọn, ngươi lại dám bỏ trốn?”
Reneedol cười lạnh.
Gió mạnh từ trên người nàng ta phát ra, thổi qua bốn phía.
Nguyên một tòa cung điện hóa thành bột mịn.
Reneedol đứng trên vùng đất trống trải, thấp giọng nói: “Có thể phá bức vách luật nhân quả... Rốt cuộc là ai?”
Nàng ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Thời gian quay ngược lại.
Bên kia.
Vầng sáng truyền tống biến mất, Cố Thanh Sơn xuất hiện ở thế giới của Thủy Thần.
Trong sơn động không còn bóng dáng hai con hổ cái, có lẽ là chúng ra ngoài tìm gì đó.
“Bây giờ chúng ta trốn ở thế giới này sao?”
Giọng nói của Phi Nguyệt từ Thương Hải Tiên Thuyền vang lên.
Cố Thanh Sơn nói: “Không, chúng ta phải đi ngay lập tức, Reneedol sẽ đến thế giới này nhanh thôi.”
Reneedol đã xuất hiện ngay khi hắn lấy được Phong Ấn Chương đầu tiên.
Cho nên hắn quyết định tạm thời không lấy cái thứ hai.
Hiện tại giữ mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận