Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2775. Chư Giới chi linh!



Long Thần lập tức bị đánh bay ra ngoài, quang ảnh trên hai tay tán đi bảy tám phần.
Cố Thanh Sơn ngược lại còn đứng tại chỗ bất động.
Hắn nhìn lại những cái xúc tu quanh người mình, chỉ thấy bọn chúng đứt thành từng khúc, triệt để tan nát ra.
Một ánh lưu quang màu đen đâm vào khôi giáp.
"Xoạt xoạt!"
Trên khôi giáp lập tức xuất hiện vô số những vết rạn chi chít.
Bên tai, loáng thoáng truyền đến tiếng rên thống khổ như có như không của ý chí Ma Hoàng.
Thứ ánh sáng hắc ám kia phun trào.
Toàn bộ thế giới trở nên lờ mờ, hóa thành những điểm sáng hỗn loạn, bay lòng vòng chung quanh Cố Thanh Sơn và Long Thần.
— Thế giới tướng vị tan mất.
"Ngươi thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vẫn được." Long Thần vuốt vuốt cổ tay để hóa giải đau đớn.
Gã ta không để lại dấu vết mà liếc Cố Thanh Sơn một cái, chỉ thấy hắn đứng tại chỗ không suy suyễn tí nào, hình như chả bị thương chút nào cả.
—— Ngay cả chiến giáp vỡ vụn trên người hắn kia, cũng đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà nhanh chóng khép lại.
Long Thần không khỏi thầm khen một tiếng trong lòng.
Khá lắm Ma Hoàng, quả nhiên là cao thủ có thể cùng mình ngồi cùng một hàng!
Cố Thanh Sơn lại không biết suy nghĩa của Long Thần, chỉ trầm tư nói: "Thế giới tướng vị vừa rồi vây khốn chúng ta, là muốn làm gì chứ?"
"Đại khái là một loại khảo nghiệm, nếu như không ngăn được một kích vừa rồi thì sẽ trực tiếp chết đi." Long Thần nói.
Mây mù tản ra.
Con đường thềm đá nhỏ vẫn cứ kéo dài thẳng vào sâu trong hư không hắc ám, không thể thấy được điểm cuối cùng của nó.
"Nhìn bộ dạng này, chỉ sợ ngươi đã nói đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Đi!"
Hai người tiếp tục khởi hành, bay vút về phía trước.
Mấy chục giây sau.
Mây mù hai bên đường bỗng nhiên tụ lại lần nữa.
Vô số quang ảnh hiển hiện từ trong mây mù, đồng loạt hóa thành thiên địa, mặt trời mặt trăng và ngôi sao, cùng với mặt đất núi non sông ngòi.
"Loại thủ pháp diễn hóa thế giới như thế này, quả thật trốn cũng không có cách nào để trốn." Cố Thanh Sơn thở dài.
"Nếu thật muốn chạy thì vẫn có thể chạy, nhưng ta hoài nghi một khi chạy trốn thì sẽ không cách nào lại tiếp tục đi tới nữa." Long Thần nói.
Bọn họ dừng ở tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi thế giới diễn hóa.
Mấy giây sau.
Phong cảnh bốn phía trở nên rõ ràng.
Bọn họ phát hiện mình đang đứng trong một sơn mạch.
Đường núi gập ghềnh, phía trước có từng tiếng nước chảy vang vọng.
Hai người dạo bước tiến lên, trên đường gặp nhiều loại hoa nở đầy nhánh, sườn núi thấp thoáng trong hoa thơm cỏ lạ, màu xanh biếc ôm lấy một tòa chùa miếu.
Trong miếu chỉ có một hòa thượng già, thấy hai người đến thì dẫn bọn họ ngồi xuống, châm trà rồi nói: "Hàn Tự nằm giữa một ngọn núi hoang vắng, đã lâu không thấy ai đến, hôm nay có hai vị giá lâm, xin nán lại Tiểu Tự một lát."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Trước đó không có ai tới sao?"
Hòa thượng già cười phơi phới một tiếng, nói ra: "Có, nhưng người đã tới không cần tới nữa, kẻ chưa tới nhất định phải đến nơi đây trước."
Long Thần nhìn chằm chằm hòa thượng già kia, trầm giọng mà nói: "Không cần nhiều lời, ta biết ngươi là Linh của thế giới này, làm thế nào mới bằng lòng thả bọn ta tiếp tục tiến lên chứ?"
Lão hòa thượng vỗ tay nói: "A Di Đà Phật, nếu hai vị có thể chịu được một chưởng của ta thì có thể tiến lên đỉnh núi, nơi đó có một đạo quan, đi bói mạng rồi thì có thể rời đi."
Long Thần và Cố Thanh Sơn nhìn nhau.
"Hòa thượng, không phải ngươi nói đã lâu không gặp được ai sao? Tại sao trên đỉnh núi lại có một đạo quan?" Long Thần hoài nghi hỏi.
"Thứ trong đạo quán kia không phải người." Hòa thượng già nói ngắn gọn.
"Hòa thượng đã đi qua đạo quan kia hay chưa?" Long Thần lại hỏi.
"A Di Đà Phật, vào những lúc thời tiết tốt, thỉnh thoảng ta sẽ đi bói mạng." Lão hòa thượng chắp tay trước ngực mà nói.
Long Thần trừng lão hòa thượng, nửa ngày sau mới nói: "Mời xuất chưởng."
Lão hòa thượng cười nói: "Không vội, ta còn có việc hỏi một câu trước, mới có thể xuất chưởng."
Long Thần nói: "Ngươi hỏi."
"—— Hay là hỏi vị thí chủ bên cạnh ngươi trước, vị thí chủ này, ngươi giết qua bao nhiêu người?" Lão hòa thượng nói.
"Vô số kể." Cố Thanh Sơn nói.
Lão hòa thượng rủ mắt xuống, thấp giọng mà nói: "Rất tốt, như vậy ngươi phải gánh chịu một chưởng này. . ."
Chỉ một thoáng.
Phong cảnh bốn phía biến đổi.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy mình đang đứng giữa không trung, phía dưới là một tòa đại điện trang nghiêm vô cùng to lớn, trong đó không có một ai, chỉ có vô số âm thanh thút thít cầu xin vang lên trong hư vô.
"A Di Đà Phật."
Một âm thanh chấn động thiên địa từ bên trên truyền đến.
Đã thấy lão hòa thượng kia đang cúi xuống mà nhìn, toàn thân tản ra ánh vàng vô cùng trang nghiêm.
Lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác, bỗng nhiên cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên bàn tay của lão hòa thượng!
"Một chưởng này, là quả bái sát nghiệt mà ngươi đã tạo—— "
Lão hòa thượng lật một chưởng qua, hung hăng hất Cố Thanh Sơn xuống mặt đất.
Vô số khí tức hủy diệt phát ra từ trong bàn tay lão, hóa thành vô số tiếng kêu rên của lệ quỷ, chặt chẽ quấn quanh lấy Cố Thanh Sơn, làm hắn không nhúc nhích được.
Bàn tay tỏa ra từng trận Phật xướng tràn ngập cảm giác uy nghiêm, lại làm cho Cố Thanh Sơn cảm nhận được một loại tử ý nào đó.
Rốt cuộc không kịp nghĩ nhiều, Cố Thanh Sơn chỉ có thể hai tay giao nhau để ở trước ngực, chuẩn bị ngăn cản đòn tấn công hung mãnh này.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn ——
Cố Thanh Sơn trực tiếp đụng nát sàn nhà, bị hung hăng đánh ập xuống dưới mặt đất, cứ rơi mãi vào sâu bên trong lòng đất, cuối cùng tạo thành một cái sâu khổng lồ không thấy đáy.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Tiếng nói của lão hòa thượng vang lên ở bên tai: "Ngươi còn sống sao? Cái này gần như không có khả năng. . . Trừ phi. . ."
Lão không nói tiếp.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy ý thức của mình nhòe đi một cái, cả người bị một sức mạnh túm từ trong lòng đất ra, rơi vào một mảnh đất trống.
Hắn thở hổn hển mấy cái, giương mắt nhìn về bốn phía chung quanh.
Chỉ thấy mình đã đi tới đỉnh núi, phía sau chính là một tòa đạo quan.
—— Chỉ cần coi số mạng ở đạo quan này thì có thể đi ra.
Cố Thanh Sơn nhìn vào chiến giáp trên người, nhịn không được mà nói: "Vừa rồi nhờ có ngươi bảo vệ, đúng, ngươi không sao chứ?"
Hết chương 2775.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2776
Bạn cần đăng nhập để bình luận