Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2043. Tận Thế Chặn Cửa (2)


Đánh dấu
Sắc mặt mọi người đều cứng ngắc lại.
Bầu không khí thoải mái vừa rồi biến mất sạch sẽ.
Không ai dám động đậy chút nào.
Một lát sau...
Heso vẫn không xuất hiện.
Đám người nhìn nhau, rồi dần dần hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ramata nhẹ nhàng lấy một búp bê vu độc ra, đặt ở trong hư không, dùng tay nhấn nhẹ lên nó.
Búp bê vu độc sống lại.
Nó nhìn xung quanh, thấy được nước hồ.
Búp bê vu độc trở nên vui vẻ, vội vàng bay lên trên mặt hồ.
Nó cúi người xuống, hai tay múc nước lên, uống sạch.
"Nước hồ thật ngọt ngào làm sao!" Búp bê vu độc khen ngợi.
Rồi một đợt gợn sóng truyền tống xuất hiện, búp bê vu độc biến mất không thấy gì nữa.
Yên lặng lại bao phủ mọi nơi.
Trái tim của mọi người dần dần chìm xuống.
Nguyệt Ca lắc đầu, sắc mặt ưu thương. Nàng ta ngồi xổm xuống, lấy một vài mảnh lá cây từ trong ngực ra, cắn nát ngón tay viết lên đó một chuỗi phù văn.
Nàng ta viết lên năm chiếc lá cây, rồi đưa cho mọi người.
"Lá cây yên tĩnh, có thể làm cho bản thân hòa vào tự nhiên, sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào." Nguyệt Ca truyền âm giải thích.
Nàng ta đi tới trước đội ngũ.
Mấy người khác nắm chặt lá cây trong tay, theo sau nàng ta mà đi tiếp.
Đi tiếp khoảng mấy ngàn mét, Ramata lại lấy một con búp bê vu độc khác ra.
Con búp bê vu độc hát thử một khúc ca, kết quả là bình an không có chuyện gì xảy ra cả.
Ramata nói: "Chúng ta đã thoát ra khỏi phạm vi của tận thế, thế nhưng Heso chết rồi."
Mọi người đều im lặng.
"Heso là một người rất mạnh, thật sự không nghĩ tới lần này sẽ chết trong tận thế." Hakuru thở dài, nói.
Cố Thanh Sơn hỏi một cách nghiêm túc: "Heso cũng là một người có kinh nghiệm, tại sao chưa thoát khỏi nguy hiểm đã chủ quan như vậy rồi?"
Nếu vừa rồi mình cũng nói chuyện, thì hậu quả thật sự khó lường.
Đáng lẽ ra những người này không thể mắc sai lầm được, thế nhưng kết quả lại xuất hiện cục diện như này.
Nguyệt Ca nói: "Mấy ngàn năm nay, loại tận thế kia đều đang thu nhỏ lại, phạm vi đã thu nhỏ đi rất nhiều, chưa từng xuất hiện tình huống như vừa rồi."
Safaya nói tiếp: "Đúng vậy, bên hồ là địa điểm nghỉ ngơi cố định của chúng ta, mỗi lần đi về hướng này thì chúng ta cũng nghỉ ngơi bên hồ, cho nên ngài mới thấy chúng ta đều thả lỏng khi ở nơi đó."
Cố Thanh Sơn trầm tư suy nghĩ.
Nếu như bọn họ không nói dối, như vậy đã chứng minh một sự kiện.
Loại tận thế vừa nãy đang mạnh lên.
Tại sao lại xuất hiện tình trạng này?
"Nhìn kìa!"
Giọng nói của Ramata truyền tới.
Đám người thuận theo ngón tay của nàng ta, nhìn về phía bầu trời.
Gió tuyết bỗng nhiên ngừng lại.
Từng luồng sao băng xuất hiện phía xa xa trên bầu trời xanh sẫm.
Những ngôi sao băng này sắp xếp thành từng hàng ngay ngắn, yên lặng rơi xuống trên mặt đất.
Rầm!
Ngôi sao băng đầu tiên rơi xuống, rơi về phía nam cách đám người cực xa, hóa thành một tầng màn sáng nhạt.
Ramata nhanh chóng lôi một búp bê vu độc ra, đặt trên bờ vai rồi nói: "Nhanh, Thác Mã, xem xem những sao băng kia là thứ gì?"
Búp bê vu độc lấy tay che trước trán, dõi mắt nhìn về phía sao băng rồi nói: "Đó là lực lượng phong ấn không gian, thuộc về một loại tận thế."
Ngay sau đó, lại một ngôi sao băng rơi xuống, vẫn bay về phía Nam.
Vô số sao băng rơi xuống theo thứ tự.
Mặt đất dần dần chấn động.
"Phương hướng này là... lối vào Bãi Tha Ma Tận Thế! Bọn chúng đang chặn tại cửa ra vào!" Ramata nói lớn.
Trái tim đám người rung động mạnh.
Cố Thanh Sơn nghĩ nhanh, rồi nói: "Các ngươi hãy đặt tay của mình lên cánh tay của ta, nhanh lên!"
Mấy người kia nghe vậy cũng làm theo.
Trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một luồng sương trắng, mang theo đám người biến mất khỏi nơi đây.
Đảo Mộng Mơ.
Sương trắng dần dần xuất hiện.
Năm người xuất hiện tại nơi này.
Cố Thanh Sơn nói nhanh: "Nhiệm vụ tới đây là kết thúc, các ngươi không xử lý được tình hình tiếp theo đâu. Hãy đi tới Hiệp hội Lính Đánh Thuê nhận tiền thưởng của mình đi, nhớ đưa tiền thưởng của Heso cho em trai hắn."
Trên người hắn lại tiếp tục xuất hiện sương trắng.
"Đại nhân, chẳng lẽ ngài vẫn muốn đi vào sao?" Safaya vội vàng hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu: "Phải thừa dịp hiện tại phong ấn chưa ổn định, ta còn có thể đi vào, nếu không đợi một lát nữa thì ta cũng không thể vào bên trong."
Safaya lấy một khối xương trắng ra, đưa cho hắn rồi nói: "Thứ này là bản đồ do Đoàn lính đánh thuê Vong Giả thăm dò được, đã đánh dấu tất cả những nguy hiểm đã biết."
"Cám ơn."
Cố Thanh Sơn gật đầu với nàng ta rồi quay người đi vào trong sương trắng, biến mất không thấy gì nữa.
Một luồng sương mù trắng xoay tròn, xuất hiện nơi sâu trong Bãi Tha Ma Tận Thế.
Cố Thanh Sơn đi ra khỏi vùng sương trắng, một mình đứng ven hồ nước.
Những lính đánh thuê kia đã dùng tất cả năng lực của bản thân, dùng cách có tốc độ và hiệu suất cao nhất đưa hắn tới nơi sâu của Bãi Tha Ma Tận Thế, như vậy là đủ rồi. Những chuyện sau đó không phải là chuyện mà bọn họ có thể tham dự.
Cho họ đi cùng thì cũng chỉ chịu chết, chẳng bằng đưa họ trở về, bảo tồn thực lực, chờ tới một ngày họ cài đặt Trật Tự, có lẽ sẽ trở thành một tồn tại mạnh mẽ hơn, rồi sẽ chiến đấu với tận thế sau.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lại.
Phía trên bầu trời xanh đen này, từng ngôi sao băng liên tục rơi xuống.
Bọn chúng để lại một đuôi ánh sáng thật dài, rơi về phương Nam, bùng nổ thành từng đợt sóng ánh sáng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt đất liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh.
Những ngôi sao băng kia rơi xuống mặt đất theo một thứ tự rất chặt chẽ.
Sóng ánh sáng dần dần hòa vào nhau, hóa thành một bức tường vừa dày vừa cao.
Một bức tường ánh sáng khổng lồ.
Cố Thanh Sơn yên lặng mấy giây, rồi lẩm bẩm:
"Những viên sao băng này cách nhau một khoảng cách chính xác, tốc độ lẫn lực rơi cũng giống hệt nhau... Chắc là có thứ gì đó đang điều khiển bọn chúng..."
Hắn vừa nói xong thì trên mặt đất lại dâng lên từng quả cầu ánh sáng, rồi bay vút về phía nơi sâu xa của cực Bắc.
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Những quả cầu ánh sáng này...
Hắn vội vàng lật miếng xương trắng mà Safaya đưa cho ra, đọc những ghi chép phía trên.
Đúng là như vậy.
Theo như những điểm đánh dấu do lính đánh thuê chỉ ra, thì những quả cầu ánh sáng kia đều tới từ khu vực bị tận thế bao phủ.
Hoặc cũng có thể nói là, quả cầu ánh sáng chính là bản thể của tận thế.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ngươi, đi thử xem."
Một thanh kiếm sắc bén, tản ra từng đợt khí lạnh xuất hiện sau lưng của hắn, ngâm khẽ, rồi biến thành một luồng sáng biến mất không thấy gì nữa.
Thanh kiếm bay tới một điểm cách đó mấy ngàn dặm rồi chém mạnh vào mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất nứt vỡ ra.
Thanh kiếm bay lên với dáng vẻ lắc lư, rồi yên lặng chờ đợi ở trên không.
Vài giây sau...
Vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Nơi này có một tận thế được các lính đánh thuê gọi là "Vũ khí phản bội". Dù là bất cứ vũ khí nào, chỉ cần đi vào nơi này thì sẽ bùng nổ ra mấy chục đòn tấn công, giết chết người đang cầm nó.
Thanh kiếm bay trở về bên người Cố Thanh Sơn, nói: "Công tử, tận thế kia đã biến mất."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía bầu trời.
Sao băng đầy trời vẫn đang rơi xuống.
Trên mặt đất cũng có vô số chùm sáng đang thi nhau bay về phía cực Bắc.
Cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ, giống như Thần linh đang sáng tạo ra thế giới vậy.
Thế nhưng trên thực tế, mọi thứ đều là hành động của tận thế.
"Xem ra loại tận thế kia đã bay về phía cực Bắc rồi." Cố Thanh Sơn đoán.
Giọng nói ồm ồm của Địa kiếm vang lên: "Lão Cố, tiếp theo ngươi vẫn muốn tới cực Bắc nữa à? Hình như nơi đó đang diễn ra một chuyện ghê gớm nào đó."
Cố Thanh Sơn im lặng một lát.
"Mọi thứ bắt đầu từ trong Bãi Tha Ma Tận Thế... Thiếu nữ đưa ngươi tới đây hi vọng tha thiết rằng ngươi có thể cứu người kia... Nếu như người kia sống sót, ngươi sẽ hiểu được ngọn nguồn của bí mật."
Đây là lời nhắc nhở của Gà trống.
Hiện tại, vị trí của mình cũng không xa nơi cực Bắc là bao.
Cố Thanh Sơn không khỏi thở dài, nói: "Chắc chắn phải đi rồi, nhưng chúng ta cũng không cần lo lắng quá. Tận thế dọc con đường này đều bay về phía cực Bắc, ít nhất là trên con đường này chúng ta vẫn an toàn, không có vấn đề gì cả."
Hi vọng hiện tại vẫn còn kịp cứu người.
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ.
"Đi!"
Uỳnh...
Hắn hóa thành một luồng tàn ảnh, bay lên trời, bay nhanh về nơi cuối cùng của vùng cực Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận