Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1902. Gặp Lại Tiểu Tịch (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn lại nói: “Ta thấy ngươi vừa phát ra một thuật pháp đưa tin, chỉ có một cái sao mà đủ được? Phát thêm vài cái đi, gọi người bảo vệ của các ngươi lên đây luôn, càng đông càng vui.”
Tinh linh của rừng giật mình nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Phát đi, đừng để ta phải thúc giục lần nữa.”
Một ngọn lửa ngưng tụ lại thành đầu lâu, lặng lẽ xuất hiện trên bả vai của hắn, hốc mắt sâu hoắm nhìn vào tinh linh của rừng.
Tinh linh run một cái, nhanh chóng phóng ra thuật pháp đưa tin.
...
Sau nửa canh giờ.
Thuyền gỗ cập bến.
Nhiều đội tinh linh của rừng giống như gặp phải đại địch, đã chờ đợi trên bờ từ lâu.
Không chỉ có tinh linh, ngay cả người khổng lồ cũng tới.
Đừng trước mặt tất cả mọi người là một thiếu nữ.
Cô lẳng lặng chờ đợi thuyền gỗ đi vào bờ.
Sau đó...
Cô đã nhìn thấy người đó.
Hai tướng quân tinh linh nhanh chóng bước tới, thấp giọng hỏi: “Thưa đại nhân, chúng ta có cần lập tức xuất kích?”
“Không.” Tiểu Tịch nói.
Cô nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, lộ ra vẻ hoài niệm, lại nhanh chóng nghiêm mặt trở lại.
“Khách đến từ thung lũng thế giới, tại sao các ngươi lại giết trọng tài do bộ tộc tinh linh phái đi.” Cô hỏi.
Đại Ca miễn cưỡng duy trì dáng đứng thẳng tắp, đang định mở miệng nói thì lại bị Cố Thanh Sơn ngăn cản. Hắn nói: “Chúng ta nghe nói quy củ của bộ tộc tinh linh là chọn lọc tự nhiên, người mạnh nhất mới có thể sống sót.”
“Đúng, đây là ý chí và lựa chọn của bộ tộc bọn họ, ngay cả ta cũng không dễ can thiệp.” Tiểu Tịch khổ sở nói.
Cố Thanh Sơn vỗ tay, nói: “Ta đây cùng chí hướng với các tinh linh, cũng cảm thấy chủng tộc quá mức phế vật này không cần thiết phải tồn tại.”
Các tinh linh phẫn nộ ra mặt, ai nấy đều rút vũ khí ra.
Tiểu Tịch im lặng chờ hắn nói câu kế tiếp.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, lấy ra một đôi găng tay màu đỏ.
Đây là lễ vật mừng sinh nhật Trích Kiếm Tiên Vương tặng hắn lúc còn ở Hang Sâu Vạn Thú.
Quá nhiều người, vàng thau lẫn lộn, hơn nữa trong lòng còn thoáng có cảm giác không ổn.
Vì vậy, Cố Thanh Sơn không chọn sử dụng kiếm đầu tiên.
Hắn đeo găng tay xong, đứng tại chỗ hoạt động cánh tay vài cái.
Phừng!
Hai ngọn lửa hắc ám hiện lên trên tay hắn.
Cố Thanh Sơn khẽ cười một tiếng, nói: “Để ta dựa theo quy củ của tinh linh khu rừng làm một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tiểu Tịch hỏi.
“Bọn chúng nên bị diệt tộc.” Cố Thanh Sơn nói.
Các tinh linh khu rừng cười ầm lên.
Một thiếu niên lại dám nói muốn tiêu diệt cả tộc tinh linh khu rừng!
Hắn điên rồi sao!
Đại trưởng lão bộ tộc tinh linh nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn với vẻ hung tợn, nói: “Thiếu niên, mạng của ngươi sắp kết thúc rồi, chúng ta sẽ cho tất cả mọi người nhìn thấy kết cục của việc đắc tội với bộ tộc tinh linh chúng ta.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Hôm nay các ngươi sẽ chỉ biết được một việc, đó chính là kết cục của việc đắc tội tử thần là như thế nào.”
Ầm!
Ngọn lửa hắc ám từ người hắn bùng lên cao.
Hắn đứng vững tại chỗ, chậm rãi đấm ra một quyền.
Quyền pháp Lục Đạo – Bất Chu!
Mười mấy tinh linh thân hình cường tráng bay ra ngoài, đáp xuống đối diện Cố Thanh Sơn.
“Khoan đã!” Tiểu Tịch lớn tiếng nói: “Các ngươi thật sự muốn như vậy sao? Không thể chung sống hòa bình sao?”
Đại trưởng lão tộc tinh linh thi lễ với Tiểu Tịch một cái, chân thành nói: “Thưa đại nhân, ngài là người bảo vệ, là lãnh đạo của chúng ta, nhưng hắn giết người của chúng ta. Xin ngài hãy tôn trọng quyền lợi của bộ tộc tinh linh chúng ta, để chúng ta giải quyết chuyện này theo lẽ tự nhiên.”
Tiểu Tịch nhìn mấy chục tinh linh, nói: “Đã như vậy, các ngươi phải tiến hành quyết đấu với đối phương theo phương thức lấy một chọi một.”
Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng, chỉ vào Cố Thanh Sơn, nói: “Tiểu tử này ở trên thuyền giết chết trọng tài của chúng ta, vô cùng nguy hiểm. Chúng ta phải tuân theo một loại pháp tắc tự nhiên khác, dùng phương thức vây bắt trực tiếp giết chết hắn để bảo vệ Đảo Che Chở này, đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người.”
“Bội phục, thì ra các ngươi là hiện thân của chính nghĩa.” Cố Thanh Sơn vỗ tay nói.
Đại trưởng lão quát lên: “Lên! Giết hắn!”
Những tinh linh này đồng loạt xông về phía Cố Thanh Sơn.
Đôi bên cách nhau mười mấy trượng, Cố Thanh Sơn cúi người xuống, tay phải đánh vào khoảng không trước người, hơn mười cú đấm tựa như ảo ảnh chồng chéo phóng ra.
Quyền pháp ý niệm, Sơn Khôi!
Lúc còn ở Hang Sâu Vạn Thú, ngay cả khi quái vật tận thế tập hợp hàng vạn linh hồn cũng bị một quyền này đánh cho bất động tại chỗ, những tinh linh này sao có thể ngăn cản?
Trận hình tấn công của các tinh linh lập tức tan vỡ.
Rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng các tinh linh đang ồ ạt chạy đến bỗng giống như người mất hồn, đột nhiên ngã nhào xuống đất, lăn ra thật xa.
Vài tinh linh đứng nguyên tại chỗ ngâm đọc chú ngữ, cứ đứng thẫn thờ một nơi tựa như phút chốc biến thành đần độn.
Cố Thanh Sơn thu lại nắm đấm, búng tay một cái:
“Đốt.”
Một ngọn lửa xuất hiện trong hư không, rơi lên người đám tinh linh khu rừng, chẳng mấy chốc đã thiêu đốt chúng thành tro bụi.
Hơn mười cường giả bộ tộc tinh linh của rừng chết đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy.
Thậm chí bọn họ còn chưa một lần bày ra dáng vẻ công kích.
Những người khổng lồ, yêu tinh, nhân loại, và những chúng sinh khác được Đảo Che Chở cứu vớt đều dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn Cố Thanh Sơn.
Nhìn những tinh linh khu rừng này, Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú, nói: “Cuộc vây bắt của các ngươi hình như thất bại rồi, dựa theo pháp tắc tự nhiên, bây giờ các ngươi phải làm sao?”
Một tinh linh khu rừng lạnh lùng nói: “Từ trước tới nay bộ tộc tinh linh chúng ta vẫn luôn là chủng tộc kiên cường bất khuất, ngươi cho là giết chết vài người của chúng ta thì chúng ta sẽ khuất phục sao?”
Ầm!
Gã bị một ngọn lửa bao phủ toàn thân, sau đó hoàn toàn biến mất.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Ta cũng không muốn các ngươi khuất phục.”
Ánh mắt của hắn chống lại cái nhìn của đại trưởng lão, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn giết sạch chủng tộc hạ đẳng các ngươi mà thôi, điều này ta đã nói từ sớm.”
Trong lòng đại trưởng lão tộc tinh linh chấn động, vội vã đi tới trước mặt Tiểu Tịch, quỳ rạp xuống đất.
“Người bảo vệ tôn quý, ngài là người nắm giữ vận mệnh tộc tinh linh chúng ta, xin ngài hãy cứu lấy chúng ta!” Lão nói, nước mắt giàn giụa.
Sắc mặt Tiểu Tịch hơi khó xử, cô không khỏi nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Vừa rồi còn yêu cầu Người bảo vệ đừng can thiệp chuyện giết chóc của các ngươi, giờ đánh không lại thì lập tức đi cầu cứu nàng, đây cũng là một phần trong pháp tắc tự nhiên của tộc tinh linh sao?”
Tiểu Tịch lắc đầu.
Cố Thanh Sơn nói: “Rất tốt, xin hãy tôn trọng pháp tắc tự nhiên, không nên can thiệp quá trình chọn lọc tự nhiên.”
Tiểu Tịch hơi do dự một lúc rồi lui về sau, đi tới bên cạnh đám người khổng lồ.
Đại trưởng lão tộc tinh linh ngẩn người, luôn miệng nói: “Người bảo vệ, ngài…”
Tiểu Tịch nói: “Theo yêu cầu của ngươi, ta vẫn luôn tôn trọng pháp tắc tự nhiên của các ngươi.”
Nói xong cô lập tức im lặng.
Đại trưởng lão tộc tinh linh quay đầu, nhìn Cố Thanh Sơn bằng ánh mắt oán độc.
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Thời khắc diệt vong của tộc tinh linh sắp đến rồi.”
Ngọn lửa đen ngưng tụ thành hình tại vị trí cách mấy trượng đằng sau hắn, hóa thành một con dã thú khổng lồ bốc lửa toàn thân.
Chó Đen gầm nhẹ, nhìn những tinh linh của rừng này, ngọn lửa trên người bùng lên dữ dội.
“Đợi một lát, sắp được ăn rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Chó Đen dừng bước.
Nó đứng bên cạnh hắn, yên lặng chờ đợi.
“Quái vật ngưng tụ từ pháp tắc tử vong...” Đại trưởng lão run rẩy nói, ánh mắt rốt cuộc cũng thay đổi.
Pháp tắc sẽ không gạt người, chúng sinh vạn vật do nó ngưng tụ thành cũng tượng trưng cho uy thế của pháp tắc.
Toàn bộ thú khổng lồ pháp tắc đều đã chết, thế nhưng thiếu niên trước mặt lại có thế khiến pháp tắc Tử Vong ngưng tụ thành quái vật, đồng thời còn làm cho quái vật nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Thân phận của người này đã rõ mồn một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận