Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2221. Chúng sinh (1)


Đánh dấu

Đao như tuyết.
Bông tuyết rực rõ, lợi dụng sức gió để bay. Trong lúc di chuyển tạo ra từng giọt máu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Đoàn người xông lên một cách mãnh liệt kia không ngừng nằm rải rác dưới đất, biến thành xác chết ấm áp.
Trên mặt Cố Thanh Sơn không có biểu cảm gì.
Cho dù không thể sử dụng kiếm nhưng ý chí chiến đấu, kinh nghiệm chém giết và khả năng ứng biến của hắn vẫn còn đó.
Một đời hắn chém giết vô số, trải qua biết bao hiểm cảnh, chiến đấu với các loại sinh vật không thể so sánh được.
Tình hình trước mắt không thể nguy hiểm như vậy.
Hắn chỉ vung chém.
Vung chém.
Vung chém.
Vung chém.
Vung chém!
Kẻ địch mãnh liệt lao tới này không chịu nổi ba hơi thở, gần như toàn bộ đều ngã trên mặt đất.
Chíu.
Một mũi tên như cái bóng bay xẹt qua trời cao, bắn về phía Cố Thanh Sơn với góc độ cực kì xảo quyệt, nhưng lại đúng lúc hắn múa đao nên nó bị văng ra.
"Mũi tên này không tồi."
Cố Thanh Sơn khen một tiếng, nhìn về phương xa.
Chỉ thấy huyện lệnh đứng cách đó mấy trăm mét, cầm thanh cung dài trên tay, hét một cách giận dữ: "Ngươi giết nhiều người như vậy, Lục Đạo Luân Hồi sẽ không tha cho ngươi."
Cố Thanh Sơn không để ý tới hắn, chỉ lẳng lặng đứng đó, giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Từng bức tranh hiện lên trong đầu.
Trong lúc chiến đấu, kí ức của tháng giêng không ngừng quay trở lại.
Đáng tiếc, còn thiếu không ít...
Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn về bốn phía.
Trên mặt đất còn một người sống.
Lưu tuần thú.
Là tâm phúc của huyện lệnh, từ đầu đến cuối vẫn đi theo mình để tìm chỗ sơ hở.
Cố Thanh Sơn cầm đao đi tới trước mặt Lưu tuần thú.
Lưu tuần thú đứt mất một chân, nằm trên đất lớn tiếng xin tha.
Cố Thanh Sở thở dài rồi nói: "Lưu lão ca, ngươi còn nhớ không? Ta đã từng mời ngươi ăn cơm."
Lưu tuần thú gật đầu: "Nhớ! Nhớ! Tay nghề của lão đệ quả thực không tồi."
"Đúng vậy, chúng ta vẫn có thể tính là có giao tình." Cố Thanh Sơn đáp.
"Đúng vậy, lão đệ, cầu xin ngươi tha cho lão ca đây." Lưu tuần thú nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu rồi nói: "Yên tâm."
Ánh đao lóe lên.
Đầu người văng lên trời, rơi xuống dưới dất cách xa đó vài mét.
Cố Thanh Sơn lau sạch máu trên đao, trở tay xách nó, lẳng lặng đứng bất động tại chỗ.
... Còn chưa đủ.
Kí ức cuối cùng còn thiếu một chút mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Sách!
Âm thầm trải qua chuyện như vậy thật sự phiền phức.
Cố Thanh Sơn có chút phiền não, giương mắt nhìn huyện lệnh.
Hay là giết người này thì gần như khôi phục trí nhớ một cách hoàn toàn?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn nắm chặt đao, đi về phía huyện lênh.
Sắc mặt huyện lệnh biến đổi nhanh, rút từng mũi tên bắn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ngươi là thứ tà ma, ngay cả lão Lưu cũng không buông tha!" Huyện lệnh quát.
Cố Thanh Sơn vung đao, đánh bay từng mũi tên, trong miệng nói một cách tùy tiện: "Ăn cơm là ăn cơm, giết người là giết người, dụi cát trong mắt là không đúng."
Sắc mặt huyện lệnh thay đổi mấy lần.
Không ngờ lại gặp một kẻ ác độc như vậy.
Hắn bỗng nhiên đè dây cung lại, trầm giọng nói: "Nói trắng ra, kỳ thực ngươi cũng là một trong những người được thánh tuyển có đúng hay không?"
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn không phủ nhận.
Huyện lệnh nói: "Bây giờ Lục Đạo lặp lại, cần những người được thánh tuyển như chúng ta để thúc đẩy nó phát triển đến cảnh giới tranh hùng, trong quá trình này thật ra cần rất nhiều người hợp tác với nhau."
"Lời này cũng không sai." Cố Thanh Sơn thu đao, nói một cách đồng tình.
Huyện lệnh lại nói: "Cố đạo hữu, ngươi và ta chính là người được thánh tuyển, trước mắt tuy rằng mất đi thực lực nhưng sớm muộn cũng tới lúc khôi phục lại, không phải hay sao?"
"Đúng vậy, ta mơ hồ có cảm giác đó, đúng là như vậy." Cố Thanh Sơn phụ họa.
Huyện lệnh hít một hơi thật sâu, nói một cách thành khẩn: "Cố đạo hữu, ta và ngươi đều là người được thánh tuyển, cao cao tại thượng, đại diện cho tương lai của Lục Đạo, tội tình gì phải vì đám chúng sinh như giun dế này mà phân sinh tử ở đây?"
"Đám chúng sinh... Như giun dế..."
Cố Thanh Sơn lặp lại câu nói này, trên mặt có vẻ nhớ lại điều gì.
Hắn bỗng nhiên nói: "Ngày xưa sư tôn ta danh chấn thiên hạ, mỗi khi ra ngoài thường có người quỳ xuống đất cầu xin nàng mọi việc, nhưng xưa nay nàng đều nghiêng người, tránh quỳ lễ của đối phương, ngươi có biết vì sao không?"
Huyện lệnh hỏi: "Vì sao?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Chúng sinh bình đẳng."
Huyện lệnh ngẩn người.
Cố Thanh Sơn nói: "Cho dù ngươi là con của trời thì vẫn là một thành viên của chúng sinh, có điều nhờ nhân duyện, năng lực mới ngồi được vị trí này, dựa vào cái gì để nắm giữ con dấu khiến vô số người dân lương thiện trôi giạt khắp nơi, chịu đủ tai ương, rơi nước mắt khổ đau vì sinh li tử biệt?"
Huyện lệnh cảm nhận được dấu hiệu nào đó, không nhịn được mà châm chọc: "Ngoài miệng thì nói hay lắm, nhưng ngươi dám nói người minh giết ít sao?"
Cố Thanh Sơn nói một cách chân thành: "Trong lòng tại hạ có chấp niệm, gặp bất bình thì ra tay tương trợ, bởi vậy thường giết người như rơm, thật sự xấu hổ."
Hắn rút thh đao ra, ý định giết chóc trên người dường như tụ lại thành sát khí.
Huyện lệnh thấy thế cũng không chần chờ nữa, đột nhiên lấy một thứ từ trong ngực ra, sờ mạnh một cái.
Đùng đùng.
Pháo hoa bay thẳng lên trời, tạo ra màu sắc rực rõ.
"Cố Thanh Sơn, ta đã cầu viện, chẳng mấy chốc phía trên sẽ phái cao thủ xuống, ngươi nhất định phỉa chết!" Huyện lệnh quát to.
Cố Thanh Sơn nhìn pháo hoa, rù rì nói: "Bị ép tới vậy..."
Một khi có người phía trên đến đây, chỉ cần tùy tiện tìm kiến trong thị trấn thì sẽ biết được chuyện quan lại địa phương ở đây một mình chiếm giữ con dấu.
Nếu như lúc này huyện lệnh cầu viện, một mặt thể hiện hắn không còn cách nào, mặt khác chứng minh người cứu viện sẽ đến rất nhanh.
E rằng còn nhanh hơn tưởng tượng!
Không thể chờ thêm nữa, lập tức giết chết huyện lệnh.
Cố Thanh Sơn bước đi nhanh, xông về phía huyện lệnh.
Thanh cung trong tay ông không ngừng vung lên, bắn từng mũi tên ra, cả người cũng không ngừng luì về phía sau.
Cố Thanh Sơn di chuyển để né, thỉnh thoảng đánh mấy mũi tên bay ra, nhanh chóng đuổi theo.
Cự ly giữa hai người càng lúc càng gần.
Bỗng nhiên huyện lệnh hét một tiếng thật dài.
Tiếng ngựa hí cũng vang lên theo.
Một toán ngựa tốt lao ra từ góc đường, nhanh chóng xẹt qua bên người huyện lệnh.
"Ha ha, Cố Thanh Sơn, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Huyện lệnh cười lớn rồi xoay người lên ngựa.
Hỏng rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thấy nặng nề.
Hiện tại thực lực của mọi người vẫn chưa khôi phục, lợi dụng sức mạnh bùng nổ ngắn ngủi của cơ thể còn có thể đuổi theo vài bước, nhưng sau một quãng thời gian, muốn dựa vào đôi chân để đuổi theo một con ngựa căn bản là không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận