Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1759. Vòng Sáng


Đánh dấu
Hắn ta vừa mới thấy Quạ và Cố Thanh Sơn đứng phía trước thì ngực đã bị một thanh kiếm nhỏ mà cực nhọn đâm xuyên qua.
"A..." Cổ họng của người này lay động mới lần rồi mới chết.
Cầm quan sát cái xác này rồi nói: "Đoàn trưởng của Đoàn bắt nô lệ Hoàng Kim, chuyên môn buôn bán phụ nữ và trẻ em của các chủng tộc, cung cấp nô lệ chất lượng cao cho một số đại nhân vật, bởi vậy mới có thể sống tốt tại thành Hư Không."
Quạ rút kiếm ra, vừa đi trở về vừa nói: "Cái tên này cũng khá đáng giá đấy, nên xử lý như thế nào?"
Cố Thanh Sơn suy nghĩ rồi nói: "Ngoài những thế lực cần nô lệ ra, trong thành Hư Không còn có thế lực nào giúp đỡ những quần thể yếu thế hay không?"
Quạ nói: "À có, chính là Thánh điện Huy Hoàng. Mặc dù đám thiên sứ của giáo hội kia quá cứng nhắc và khô khan, thế nhưng về phương diện cứu trợ đám kẻ yếu thì rất đáng tin cậy."
Cố Thanh Sơn nói: "Cầm, tiền thưởng của cái tên này hãy quyên cho Giáo hội Huy Hoàng, cũng nói rõ rằng số tiền này để dùng cứu trợ."
"Vâng, Long Vương đại nhân." Cầm trả lời.
"...Chờ đã!"
Quạ quay đầu nhìn lại.
Lise run rẩy nhìn Quạ, nói: "Ngươi... không phải là ngươi đã mất đi lực lượng rồi sao?"
Quạ dừng một chút, cau mày nói: "Đúng vậy, ta đã mất đi lực lượng."
"Vậy tại sao ngươi có thể giết bọn họ? Lúc trước là ngươi lừa ta sao?" Lise nói.
"Ta... chỉ đùa chút thôi mà."
"Hu hu hu hu, ta không biết, cái tên đáng ghét lừa gạt cảm tình của người ta!"
Lise chạy tới, rồi ôm chầm lấy Quạ.
Quạ giật mình, cũng thuận tiện ôm lấy nàng ta.
"Tình cảm của chúng ta đã tan vỡ, cô làm như này thì dù cho có được người của ta, cũng sẽ không chiếm được trái tim của ta." Quạ thở dài, nói.
"Ta không biết, ta thích huynh thật lòng mà..." Lise nói.
Quạ nhìn Cố Thanh Sơn với ánh mắt khó xử.
Mặc dù Cố Thanh Sơn rất giỏi việc giết người, nhưng chuyện này hắn đâu có biết được nên làm gì?
Đúng lúc này, một giọng đàn ông ẩn chứa sự uy nghiêm truyền tới:
"Dùng danh nghĩa Thánh phụ, ta cảm ơn Long Vương các hạ đã quyên tặng, cũng đưa ra quyết định cho hôn nhân của Quạ các hạ chính là: Hai người không hợp."
Đám người quay đầu lại nhìn tới nơi giọng nói truyền ra thì thấy một người đàn ông hào hoa phong nhã đang đứng tại ngã tư.
Trên đỉnh đầu của hắn ta có một vòng ánh sáng tản ra ánh sáng dịu nhẹ.
Cầm và một nhân viên khác đã rời đi, chuẩn bị trao đổi tiền thưởng với bọn buôn người.
Lise không dám làm trái ý thiên sứ... Nếu làm vậy thì cũng tương đương với việc đối nghịch với Thánh Điện Huy Hoàng.
Nàng ta không thể làm gì khác ngoài lưu luyến rời đi.
Chỉ còn lại Cố Thanh Sơn và Quạ, cùng với thiên sứ quen thuộc kia.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào vòng tròn phát sáng trên đầu thiên sứ.
“Vậy bây giờ ngươi không còn là nhân viên quản lý thư viện?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ngự Quyển thở dài nói: “Đi ra ngoài hai ngày, ai biết lại vừa khéo thấy Quạ gặp cảnh khốn khó nên liền giúp một tay.”
“Ngươi không ở thư viện Hư Không?”
Cố Thanh Sơn và Quạ đồng thanh hỏi.
Ngự Quyển chán chường nói: “Là một nhân viên quản lý thư viện, để truy tìm tri thức, ta đã ngày ngày đối mặt với tận thế, liều mạng vào sinh ra tử, thế mà sau khi trở về ngay cả một buổi hòa nhạc cũng không cho ta đi, thật chẳng có không gian riêng tư nào, một chút thú vị cũng không có.”
“Đúng thế.” Quạ tán đồng nói.
“Vậy sao ngươi lại biến thành thiên sứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi nói cái này?”
Ngự Quyển theo ánh mắt hai người, gỡ vòng sáng trên đầu xuống.
“Đèn phát sáng hình tròn kiểu lơ lửng, thành quả của khoa học kỹ thuật, có thể dựa theo ý thích cá nhân mà biến hóa thành bảy màu khác nhau.” Ngự Quyển đắc ý giới thiệu.
Cố Thanh Sơn và Quạ ngẩn người.
“Mất cả buổi, thì ra ngươi không phải thiên sứ của Thánh Điện Huy Hoàng.” Quạ thở phảo nhẹ nhõm nói.
“Sao ngươi lại sợ hãi như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đám thiên sứ kia thực sự rất cứng nhắc, ta cũng không muốn xuất hiện cùng một chỗ với bọn họ.” Quạ nói.
Ngự Quyển ấn một cái xuống nơi nào đó trên vòng sáng.
Vòng sáng vốn tỏa ra ánh sáng trắng nay biến thành màu hồng nhạt.
“À, màu sắc này rất đáng yêu, là thiên sứ hồng phấn sao?” Quạ hỏi.
Ngự Quyển dựng thẳng ngón cái, nói: “Có hiểu biết, đây là vật chứng nhận của các tín đồ, phiên bản giới hạn.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy đèn hình vòng tròn nhìn một chút, nói: “Ngự Quyển, sao ngươi lại giả mạo thiên sứ, không sợ bị giáo hội phát hiện à?”
“Đây là giáo hội cho ta.” Ngự Quyển ưỡn ngực nói.
Nhìn vẻ mặt không hiểu của Cố Thanh Sơn, cậu ta giải thích: “Ta thường quyên tiền cho giáo hội, đã đạt được một mức nhất định nên các thiên sứ cho ta một vòng sáng, thể hiện ta là người phàm nhận được sự che chở của giáo hội.”
“Ngươi quyên hết thảy bao nhiêu tiền?” Quạ hỏi.
Ngự Quyển nói ra một con số.
Quạ huýt sáo một tiếng, nói: “Không ngờ ngươi lắm tiền như vậy.”
“Có phải quyên cho giáo hội càng nhiều tiền thì đồ nhận được càng tốt?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, nếu như ngươi có thể quyên một số tiền trên trăm triệu thì ngươi có thể chuyển kiếp làm một thiên sứ chân chính, thậm chí cho ngươi quyền lực cũng được.” Quạ nói.
“Đúng vậy, tiền mới là vạn năng, có thế lực nào lại không thích tiền chứ?” Ngự Quyển nói.
Cố Thanh Sơn nghe hai người nói chuyện, kìm lòng không được mà nhớ về Laura.
Sau này có thể đưa Laura tới thành Hư Không được đấy.
Đây mới là sân nhà của cô bé.
Quạ nhỏ giọng hỏi: “Ngự Quyển, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đổi đèn tròn với thiên sứ?”
Ngự Quyển thấp giọng nói: “Đây là toàn bộ kinh phí dành cho dự án của ta... Ta đang nghiên cứu về mối quan hệ giữa tiền tài và quyền lực trong giáo hội.”
“Làm nghiên cứu quả thực phải hao phí rất nhiều tiền của, kinh phí của ngươi từ đâu tới?” Cố Thanh Sơn hỏi tiếp.
“Ma quỷ.” Ngự Quyển nói.
“Được rồi, ta nên đoán được, cũng chỉ có ma quỷ mới cảm thấy hứng thú với giáo hội như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngự Quyển cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, lập tức nói: “Giờ không nói chuyện với các ngươi nữa, ta phải đi xem hòa nhạc.”
“À đúng lúc ta cũng có chút chuyện, gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Thân hình ba người lóe lên, chia nhau bay về hai phía.
...
Phủ thành chủ.
Mật thất.
Cô gái đi một vòng quanh người Quạ, nhìn Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Ngoại hình không tệ, nghe nói cũng từng giả nữ, nhưng không biết có bị khống chế hay không.” Cô gái nói.
Cố Thanh Sơn lấy quyển sách bìa đen ra, đọc chú ngữ.
Thánh ngôn thuật – Giới.
Một vầng sáng bao phủ Quạ.
Hắn ta vẫn bình yên vô sự.
“Quạ Bạc Chết Đứng, ta tin là Cố Thanh Sơn đã kể lại mọi chuyện cho ngươi biết... Ngươi có bằng lòng đóng giả ta đi đến thế giới Ác Quỷ hay không?” Cô gái hỏi.
Quạ nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta tên thật là Cố Thanh Sơn.”
“Ngươi chịu nói ra tên thật, cho nên chủng tộc của ngươi vốn cũng không phải là ma quỷ, đúng không?” Quạ hỏi.
“Đúng, ta là nhân tộc, trước đây để đảm bảo an toàn nên vẫn không nói cho ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
Quạ tỏ ra đắc ý, nói: “Ta cũng đoán được ngươi không phải ma quỷ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi ác hơn ma quỷ nhiều.”
“...”
Quạ lại nhìn con gái thành chủ thêm một lần nữa, trong lòng âm thầm kinh ngạc tán thưởng gương mặt xinh đẹp của đối phương, trên mặt lại nghiêm nghị nói: “Nữ sĩ tôn quý, chẳng biết chúng ta có thể có vinh hạnh được biết tôn danh quý tính của cô?”
“Ta là vận mệnh thuật sư Phi Nguyệt, con gái của thành chủ thành Hư Không, hiện tại toàn bộ thành Hư Không là do ta cai quản.” Cô gái nói.
“Vận mệnh thuật sư!” Quạ giật mình, không nhịn được nói: “Thuật pháp của cô đều là kỹ năng vận mệnh?”
“Hoàn toàn chính xác. Ngươi sẽ đóng giả làm ta, Cố Thanh Sơn và ta có cùng một mục tiêu, ta tin tưởng hắn, cũng tin tưởng người mà hắn đề cử... Cho nên các ngươi quả thực nên có một chút hiểu biết về ta.”
Phi Nguyệt chìa bàn tay ra, sắc mặt tự nhiên nói: “Năng lực của ta đều là kỹ năng vận mệnh, loại chủ yếu nhất được gọi là ‘Sợi Tơ Bí Ẩn’.”
Từng sợi tơ màu đen nhỏ li ti bắn ra từ đầu ngón tay của nàng, lao thẳng vào không trung, sau đó hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận