Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2226. Lục Đạo Thần Kỹ (1)


Đánh dấu

Một điểm công đức này là trăm cay nghìn đắng mới có được, bây giờ ngươi nói với ta rằng cần có một trăm điểm công đức.
Nói theo cách khác, chính là phải giết một trăm con rắn mối ba chân.
Đây quả thực là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
Nhưng cũng chỉ có hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này thì mới có thể thức tỉnh thần kỹ!
Thảo nào Huyện lệnh đánh không lại mình.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thoáng qua, kỳ thực có rất nhiều Thánh Tuyển Giả đã bị đạo thải tại giai đoạn này.
Chỉ người nào có thể thức tỉnh thần kỹ Lục Đạo thì mới có tư cách giết chết quái vật cường đại hơn, bình định loạn ngũ hành, ổn định Nhân Gian giới.
Thời gian trôi qua, cường giả sẽ càng mạnh, người yếu sẽ chỉ dẫm chân tại chỗ mà thôi.
Làm một phép suy luận.
Nếu Huyện lệnh thu đủ một nghìn công đức, thức tỉnh thần kỹ Lục Đạo của bản thân, vậy mình có còn cơ hội thắng?
Sợ rằng mình vừa mới thò đầu ra thì đã bị Huyện lệnh giết chết!
Ngoài ra, còn có một điểm rất quan trọng.
Mình phải thông qua hồn khí hệ thủy trong tứ Thánh Trụ - Cuốn Sách Của Đáy Biển – mới biết được bí mật này?
Có bao nhiêu Thánh Tuyển Giả không biết gì về bí mật này?
Dù sao người biết bí mật này, nếu tiết lộ cho người khác biết thì sẽ tiêu hao hết công đức của bản thân.
Điều này chứng tỏ Lục Đạo Luân Hồi không cho phép bất cứ kẻ nào tiết lộ lung tung chuyện công đức.
Hơn nữa, cũng không ai nói được!
Trên lưng Cố Thanh Sơn đột nhiên rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn, lại thở dài một hơi.
“Không ngờ, đã bắt đầu rồi.” Hắn khẽ lẩm bẩm.
“Cái gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Không có việc gì.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Lục Đạo mở lại.
Nhân gian chưa định.
Nhưng Lục Đạo Tranh Hùng thực ra đã bắt đầu rồi.
Nó đang dùng một phương thức khắc nghiệt vượt mức bình thường để đào thải một lượng lớn Thánh Tuyển Giả, chỉ để lại những tuyển thủ hạt giống mạnh mẽ thực sự.
Toàn bộ quá trình diễn ra im hơi lặng tiếng, lạnh lùng mà tàn khốc.
Chỉ có một số ít người nổi bật nhất mới có thể xây dựng được ưu thế cường đại từ khi vừa bắt đầu.
Những người thức tỉnh thần kỹ sẽ nắm trong tay quyền sinh quyền sát, hiệu lệnh tất cả những Thánh Tuyển Giả khác.
Mà những Thánh Tuyển Giả khác vẫn còn trong quá trình mơ mơ màng màng, ù ù cạc cạc.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đúng như Ly Ám nói, mình đã tới chậm, nếu không lập tức hăng hái tiến lên, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Phải tranh thủ thời gian...
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Diệp Phi Ly nói: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Diệp Phi Ly sờ vào bụng, cười nói: “Cũng không đói cho lắm, chỉ là vất vả lắm mới tỉnh lại, muốn ăn gì đó.”
Cố Thanh Sơn lật qua lật lại túi lương khô của mình, nói: “Chỗ tôi có vài miếng bánh hấp, hai chúng ta chia ra, ăn xong thì lập tức đi giết quái vật tiếp theo.”
“Vội vàng như vậy?” Diệp Phi Ly kinh ngạc nói.
“Ừ, tôi đến Nhân Gian Giới hơi muộn, bị rớt lại phía sau rất nhiều người.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly đang muốn nói, bỗng nhiên giật mình một cái.
Cố Thanh Sơn cũng phát hiện ra, tiện tay rút trường đao.
Hai người đứng giữa sườn núi, nhìn xuống dòng suối dưới khe núi.
Nơi đó có một con đường đá nhỏ, xuyên qua con suối cạn, nối liền với con đường đi tới thị trấn.
Chỉ thấy trên đường lớn có một con tuấn mã đang đi tới, ngồi trên lưng nó là một người đàn ông trung niên mặc quan phục.
Sau lưng người đàn ông trung niên đeo một thanh trường thương, tay cầm dây cương, không ngừng giục ngựa đi qua con suối, đi về phía con đương nhỏ.
“Nhất định là bị động tĩnh trận chiến vừa rồi kinh động... Xem ra chuyện anh giết quan phạm tội rồi.”
Diệp Phi Ly trêu ghẹo.
Đối phương chỉ có một mình, nhưng còn cách xa nửa ngọn núi, cái gọi là nhìn núi chạy chết ngựa*, muốn lên núi còn phải mất một khoảng thời gian.
*望山跑死马 (nhìn núi chạy chết ngựa): Nhìn thì gần nhưng thực ra lại rất xa.
Hơn nửa bên này có Cố Thanh Sơn bà mình, hai người từng trải qua hàng trâm cuộc chiến, muốt giết chết một kẻ truy lùng đơn độc một mình cũng chẳng thành vấn đề.
Cố Thanh Sơn nhìn người nọ vài cái, chỉ thấy gã cũng đã phát hiện hai người.
Người nọ đưa tay cầm trường thương sau lưng.
Cố Thanh Sơn biến sắc, lập tức nói: “Chúng ta đi! Mau!”
Diệp Phi Ly giật mình hỏi: “Đi như thế nào?”
“Bằng tốc độ nhanh nhất, liều mạng chạy!” Cố Thanh Sơn quát.
Trong lúc nói chuyện, người nọ đã nắm trường thương trong tay.
Đôi cánh sau lưng Diệp Phi Ly đột nhiên mở ra.
Hắn bắt lấy Cố Thanh Sơn, thân hình phóng lên cao, bay vút lên không trung nhanh như điện bắn.
Trong nháy mắt, hơi người đã đi xa.
Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ kỳ quái.
“Xem xét thời cơ nhanh đấy, nhưng các ngươi tưởng chạy thoát được sao?”
Gã chĩa trường thương về phía trước.
Một luồng khí thế vô hình từ trên người gã dâng lên, dần dần rót vào trường thương.
Bên kia.
Diệp Phi Ly mang theo Cố Thanh Sơn hối hả phi hành, khoảng cách đã vượt qua mấy trăm dặm.
“Không phải Thánh Tuyển Giả đều đã bị phong ấn thực lực rồi sao?” Diệp Phi Ly lớn tiếng hỏi.
“Thực lực bị khóa lại, cho nên gã chắc chắn đuổi không kịp... Nhưng chúng ta vẫn phải nhanh chóng trốn đi, gia tăng tốc độ!” Cố Thanh Sơn nói.
“Sao lại phải chạy trốn?” Diệp Phi Ly không hiểu hỏi lại.
“Người nọ còn đang ở trong dòng suối, cách nửa ngọn núi nhưng vẫn rút trường thương ra, điều này chứng tỏ gã muốn công kích.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
Diệp Phi Ly nhớ lại, gã đàn ông trung niên kia đúng là vừa tới con suối đã rút binh khí ra.
Cũng đúng, nếu không cách nào công kích, gã rút binh khí ra làm gì trong khi khoảng cách còn xa như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòn Diệp Phi Ly bỗng thấy ớn lạnh.
Chuyện trong Lục Đạo thực sự quá quỷ dị.
Cố Thanh Sơn cũng vì nhìn rõ điểm này cho nên mới hiểu thấu ý đồ của đối phương.
Không đợi hắn ta nghĩ tiếp, Cố Thanh Sơn đột nhiên quát lên: “Tránh!”
Diệp Phi Ly nhìn lại, chỉ thấy ở một chỗ xa trong khoảng không phía sau lưng xuất hiện một thanh trường thương che trời lấp đất.
Trường thương tỏa ra hơi thở thê lương mà cổ xưa, truy đuổi đến với tốc độ vượt xa tưởng tượng.
“Đậu má!”
Lông tơ khắp người Diệp Phi Ly dựng đứng cả lên, dùng hết sức lực từ thời bú mẹ ra mà vỗ cánh.
Tốc độ của trường thương quá nhanh, chạy không chạy nổi, chỉ có thể tránh sang một bên.
May mà trước đó mình đã bay được xa như vậy, cho nên mới có khả năng tránh thoát.
Diệp Phi Ly vẽ ra một đường vòng cung giữa không trung xa xôi trên bầu trời, sau một cái chớp mắt, trường thương đã xé gió phóng qua hắn ta và Cố Thanh Sơn.
Trường thương gần như xẹt ngang qua hai người.
Suýt chút nữa đã bị đâm trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận