Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1775. Đối Địch (1)


Đánh dấu
Thần niệm Cố Thanh Sơn cẩn thận đảo qua, lại phát hiện đó là một chiếc đồng hồ rất đỗi thông thường.
Lại nghe Ngự Quyển nói: “Cũng sắp đến lúc rồi, chúng ta đến thế giới Thiên Quốc trước rồi lại đến chỗ đó.”
“Vâng, thánh tử.”
“Đi đến đó là sẽ an toàn thôi, Thánh tử.”
“Mời ngài lên đường.”
Các thiên sứ nói.
Ngự Quyển nói: “Người có tư cách đều ở lại đi, những người khác rời khỏi khu vực giáo hội, lập tức!”
“Tuân mệnh!” Các thiên sứ đều lên tiếng trả lời, những người có mặt ở đây đều giải tán.
Các thiên sứ đang đối phó với lửa ở bên ngoài cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực giáo hội, trốn đi nơi khác.
Chỉ có vài ba thiên sứ vây xung quanh Ngự Quyển.
Rốt cuộc đây là chuyện gì? Ngự Quyển muốn đi đâu?
Con ngươi mèo quýt chợt lóe lên.
Giết Ngự Quyển dường như đã không còn là sự lựa chọn đầu tiên của hắn.
"Chúng ta đi." Ngự Quyển ra lệnh.
Các thiên sứ theo cậu ta, đứng trên truyền tống trận.
Truyền tống trận phát ra ánh sáng trắng chói lọi, toàn lực kích phát...
Sắc mặt các thiên sứ thoáng thả lỏng, cùng đợi truyền tống xong xuôi.
Ngự Quyển cũng bắt đầu suy nghĩ về lai lịch của thuật pháp kinh khủng trên bầu trời kia.
Trong chớp nhoáng, rốt cuộc mèo quýt cũng hành động.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Ngự Quyển trực tiếp bị mèo quýt hoán đổi khỏi truyền tống trận!
Một giây kế tiếp, mèo quýt lại hoán đổi vị trí với đồng hồ treo trên tường.
Truyền tống trận khởi động!
Vài thiên sứ và đồng hồ được truyền tống rời đi.
Bên trong gian phòng, còn lại Ngự Quyển...
Cậu ta chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, không gian sinh ra rung chuyển nhè nhẹ.
Đây là hiện tượng hoàn thành truyền tống trận.
Nhưng vì sao mình vẫn còn ở trong phòng?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên, một thanh trường kiếm đã chĩa vào cổ cậu ta.
Tia sét màu trắng xanh khẽ chớp.
Thần thông, Kinh Mộng!
Cả người Ngự Quyết co rúm lại, không cách nào nhúc nhích.
Mèo quýt nhanh chóng lấy trận bàn ra, móng vuốt lướt nhanh.
Khởi động truyền tống...
Mèo quýt và Ngự Quyển biến mất tại chỗ, xuất hiện bên ngoài giáo hội, trong trận pháp mà Cố Thanh Sơn bố trí trước đó.
Mèo quýt phát động Súc Địa Thành Thốn lần nữa, mang theo Ngự Quyển biến mất.

Căn nhà gạch đỏ.
Tiểu Điệp đã không còn ở nơi này nữa, không biết là đi tới tháp Hung Ma hay là đang ở phủ thành chủ.
Cố Thanh Sơn ném Ngự Quyển xuống đất, rút Lục Giới Thần Sơn kiếm ra đâm vào ngực đối phương.
Vô số ánh sáng từ trên người Ngự Quyển bắn ra, lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Ngự Quyển chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói: “Đây không phải là Địa kiếm, sao có thể phá pháp thuật hộ thân trên người ta?”
Cố Thanh Sơn không trả lời.
Hắn nắm chuôi kiếm, nhấc đối phương lên, đâm mạnh vào bức tường.
“A...”
Ngự Quyển phát ra tiếng gào thét thống khổ, tựa như chuẩn bị phóng ra gì đó.
Cố Thanh Sơn mặt không biểu cảm, nói: “Động đậy, sẽ chết.”
Ngự Quyển không thể làm gì khác ngoài buông tay ra.
Cậu ta vừa thở gấp vừa nói: “Ngươi... làm sao phát hiện ra ta?”
Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại: “Ngự Quyển, vì sao ngươi lại bán đứng ta? Vì sao lại nói chuyện của ta cho Ác Quỷ biết?”
Trên mặt Ngự Quyển đầy vẻ thống khổ, mồ hôi đầm đìa, dường như không chịu nổi sự đau đớn do thân thể bị kiếm cố định vào bức tường.
Trên trường kiếm đột nhiên vang lên âm thanh của Sơn Nữ: “Công tử, hắn không phải chân thân.”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn không thay đổi, thản nhiên nói: “Đã biết.”
Trong dòng chảy hư không hỗn loạn, hàng nghìn hàng vạn thế giới, cường giả nhiều vô số kể, thần thông và năng lực cũng có vô vàn, chỉ là một người mà muốn lúc nào cũng chiến thắng kẻ khác là điều không thể, và một người cũng không có khả năng biết hết tất cả mọi chuyện.
May mà Cố Thanh Sơn đặc biệt chọn Lục Giới Thần Sơn kiếm đâm đối phương.
Kiếm này có thể cắt đứt tất cả pháp thuật.
Bởi vậy, khi mũi kiếm đâm vào thân thể đối phương, Sơn Nữ lập tức nhận ra điều khác thường.
Ngự Quyển thu lại vẻ mặt đau khổ, mỉm cười nói: “Kiếm linh này của ngươi thật nhạy cảm, đáng tiếc lúc đó ánh mắt ta bị Địa kiếm thu hút, không chú ý rằng còn có một thanh kiếm lợi hại như vậy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, vì sao phải bán đứng ta?”
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt Ngự Quyển, trong giọng nói mang thêm vài phần sát ý:
“Nếu ngươi không nói thì ta cũng không ép buộc, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, ta nhất định sẽ tiêu diệt phân thân này của ngươi, sau đó đi tìm ngươi, cho đến khi giết chết ngươi mới thôi.”
Ngự Quyển nói: “Tội Ngục Long Vương, chậc, một người có thể làm ra nhiều chuyện như vậy quả nhiên không tầm thường... Hay là thế này, ta trả lời một câu hỏi của ngươi, nhưng ngươi cũng phải trả lời một câu hỏi của ta. Nếu không, ngươi cứ tiêu diệt phân thân này, chúng ta ngày sau gặp lại.”
“Vì sao phải bán đứng ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ngự Quyển cười nhẹ, nói: “Ngươi hỏi thật nhanh... Cũng được, ta sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thực cho đến bây giờ ta chưa từng bán đứng ngươi, bởi vì hai ta vốn không chung đường. Đứng trên lập trường của bản thân, tất cả những việc ta làm đều là tất yếu.”
“Nói cách khác, cái chết của ta có lợi cho ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chính xác.” Ngự Quyển thừa nhận.
“Quan hệ giữa ngươi và ác quỷ là thế nào?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Khoan, chúng ta đã nói rồi, một câu hỏi đổi một câu hỏi.” Ngự Quyển nói.
Cậu ta lập tức hỏi: “Long Vương, làm sao ngươi nhận ra ta có vấn đề?”
Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói: “Thật ra chuyện của ngươi vẫn luôn có điểm đáng ngờ, chẳng qua ta cho rằng mỗi người đều có quyền riêng tư, mà ngươi cũng chưa làm ra chuyện gì khiến cho ta không thể tha thứ. Vả lại, ngươi cũng coi như là cùng ta vào sinh ra tử, cho nên ta vẫn luôn không can thiệp vào chuyện của ngươi.”
Thiên sứ sáu cánh bật cười: “Đừng cố ra vẻ cao thâm, ta cũng đoán được nhất định là nhờ vào hiệu quả tiên đoán của Quạ, bằng không ngươi không thể nào phát hiện mình đã bị bán đứng.”
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói: “Trước đây, khi ta và Quạ cứu ngươi ra từ trong đống xác chết, ngươi đã bại lộ rồi.”
Tiếng cười của Ngự Quyển đột nhiên im bặt.
“Ngươi nói dối.” Cậu ta nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, gằn giọng nói.
“Điều này rất đơn giản, lúc đó ta và Quạ mắc kẹt ở trong tháp, còn ngươi núp trong đống thi thể và cố ý để lộ khí tức của mình ra. Chính vì vậy, ta biết ngay ngươi có vấn đề.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ta là người may mắn sống sót.” Ngự Quyển nói.
“Thi thể xung quanh ngươi đều đã chết được vài ngày, vậy mà ngươi vẫn tràn đầy sức sống. Trong hoàn cảnh như tận thế, loại may mắn này của ngươi là vô cùng hiếm thấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Ngự Quyển im lặng một lúc rồi nói: “Lần sau ta sẽ chú ý hoàn cảnh xung quanh... Nhưng điều này không thể chứng minh ta có gì đó bất thường, biết đâu ta đúng là một người may mắn thì sao?”
Cố Thanh Sơn lại nói: “Ở thế giới Thánh Linh, để đối phó với biến cố và thách thức của thế giới một cách tốt hơn, ta bị biến thành thiếu niên, Quạ bị biến thành nữ, còn ngươi lại bị biến thành một con vịt đồ chơi.”
“Vậy thì sao? Ý chí thế giới kia đúng là đồ chết tiệt, thế mà lại biến ta thành một món đồ chơi.” Ngự Quyển oán hận nói.
Cố Thanh Sơn nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Ta biến thành thiếu niên là ý chí thế giới muốn ta bắt đầu từ thân phận của Rod. Quạ bị biến thành nữ là vì hắn ta quá đẹp, biến thành con gái chỉ là để phát huy điểm mạnh của bản thân... Ngươi vẫn không hiểu sao? Ý chí thế giới giúp đỡ chúng ta, cũng chính là giúp đỡ chính nó.”
“Còn ngươi bị biến thành một con vịt đồ chơi, điều này cho thấy ý chí thế giới sinh lòng cảnh giác đối với ngươi. Nó thà thiếu đi sự trợ giúp của ngươi cũng không chấp nhận để ngươi tham gia vào chuyện quan trọng này.”
“Lúc ta làm việc ở thế giới Ôn Dịch và thế giới Quái Vật Tuyệt Chủng, nếu như có ngươi bên cạnh thì kết cục khó mà nói trước được.”
Thân thể Cố Thanh Sơn nghiêng về phía trước, nhìn chăm chú vào hai mắt Ngự Quyển, nói: “Ý chí thế giới là do nhiều pháp tắc hợp lại, nó cảm giác được ngươi có vấn đề.”
Ngự Quyển ngây người, nhất thời không nói được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận