Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1899. Cánh Cửa Thần Thánh (2)


Đánh dấu
Cánh cửa không thể làm gì hơn là duy trì sự im lặng.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về phía cánh cửa, hét to: “Ta tìm được rồi.”
Cánh cửa hỏi: “Là lá bài nào?”
Reneedol và Xích Hộc cũng căng thẳng nhìn sang.
Cố Thanh Sơn rút ra một thẻ bài, chậm rãi bày ra trước cánh cửa.
“Ngươi thất bại rồi.” Cánh cửa nói.
“Không, ngươi nhìn kỹ đi.” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Cánh cửa ngẩn ra, cả buổi không nói được câu nào.
Xích Hộc và Reneedol cùng cẩn thận nhìn sang, chỉ thấy trên lá bài bị cắt ra một dòng chữ nhỏ xiên xẹo:
“Lá bài ngươi chọn.”
Bầu không khí đột nhiên yên ắng.
Reneedol và Xích Hộc đã không nói nên lời.
Cánh cửa ù ù nói rằng: “Không, đây không phải lá bài ta chọn, ngươi thất bại rồi!”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi chơi xấu!”
Giọng nói của cánh cửa đột nhiên nâng cao, lớn tiếng nói: “Ngươi mới là kẻ chơi xấu! Chúng ta rõ ràng...”
Cố Thanh Sơn ngắt lời nó, còn lớn tiếng hơn:
“Rõ ràng chúng ta đã ước định là: Ta lấy ra ‘lá bài ngươi chọn’!”
Cánh cửa phản đối: “Không phải...”
Cố Thanh Sơn ngắt lời nó lần nữa, nổi giận nói: “Ta đã xác nhận với ngươi đến hai lần, còn viết quyển trục làm bằng chứng, điều này chứng tỏ ước định của chúng ta đã được thành lập, bây giờ ta đã lấy ‘lá bài ngươi chọn’ bày ra trước mặt ngươi, tại sao ngươi lại đổi giọng nói muốn lấy ra ‘lá bài ta chọn trúng’?
Cánh cửa tức giận nói: “Trên quyển trục chứng nhận...”
“Quyển trục ra đây!” Cố Thanh Sơn quát lên.
Ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, một lần nữa ngưng tụ thành quyển trục, mở ra ở giữa cánh cửa và Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy trên đó viết: “Rod lấy ra lá bài ngươi chọn, ngươi sẽ mở cửa để cho đoàn người bọn họ đi qua.”
Cánh cửa nói: “Cái này có nghĩa là ngươi phải lấy ra lá bài trong lòng ta lựa chọn.”
“Không, ngươi nhìn cho kỹ, những chữ khác ta đều dùng kiểu chữ thông thường, nhưng chú ý, chữ ‘lá bài ngươi chọn” ta dùng chữ in hoa viết nghiêng, bên dưới còn có một đường vạch màu đen, điều này chúng tỏ lá bài này tên lá ‘lá bài ngươi chọn’.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ấn một cái lên khế ước, thì thầm: “Các vị thần ở trên cao, có người chơi xấu, xin cưỡng chế chấp hành.”
Khế ước phát ra một giọng nói uy nghiêm:
“Khế ước đã thành lập, lập tức mở cửa.”
Ầm!
Cửa bị mở ra.
Cố Thanh Sơn cõng Đại Ca trên lưng, dẫn theo hai cô gái cùng vào.
Xích Hộc đóng cửa lại.
Mấy người đang nhấc chân muốn đi về phía trước, trên cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Chờ một chút.”
“Còn muốn làm gì?” Cố Thanh Sơn cảnh giác hỏi.
“Ngươi và yêu tinh có quan hệ như thế nào? Ngươi biết trốn đi đâu sao?” Cánh cửa hỏi.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”
Răng rắc!
Trên cửa xuất hiện một vết nứt thật dài.
Cố Thanh Sơn lùi về sau một bước, nói với hai cô gái:
“Cửa này sắp tiêu rồi, chúng ta đi!”
Bốn người nhanh chóng đi vào thông đạo, vội vàng chạy về phía trước.
Chạy được một lát, Cố Thanh Sơn bỗng từ từ dừng bước.
"Làm sao vậy?" Xích Hộc hỏi.
“Không có việc gì, mọi người cứ chạy tiếp đi, ta sẽ đuổi kịp.” Cố Thanh Sơn thả Đại Ca xuống khỏi lưng, giao cho Reneedol.
Hai cô gái nhìn nhau, cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Nhưng Rod luôn là người có thể tin tưởng được.
Vì vậy hai người họ bèn căn dặn hắn cẩn thận một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thanh Sơn trở lại vị trí cánh cửa kia, đẩy cửa ra, nhìn ra bên ngoài.
Lạch cạch leng keng…
Âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc vang lên.
Những vật Lục Đạo kia đang dần dần tới gần cánh cửa.
“Này.” Cố Thanh Sơn gọi.
Cánh cửa không trả lời.
“Linh hồn cửa? Ngươi còn đó không?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Một âm thanh tức giận vang lên: “Ta là Thần của Cửa Thánh, không phải linh hồn cửa gì cả.”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Thần Cửa, ta có chuyện này muốn nói cho ngươi biết.”
“Nói.” Cánh cửa đáp.
“Ngươi nhìn đi, chỗ này sắp bị phá hủy rồi, nếu ngươi còn ở lại đây thì chẳng phải ngươi cũng sẽ xong đời sao?” Cố Thanh Sơn nói.
Cánh cửa nói: “Ta sẽ không bị hủy dệt, nếu như bị hủy diệt, sau đó ta sẽ liên tục sống lại.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhưng nếu bị mấy thứ kia bao vây, ngươi vẫn sẽ bị rơi vào trạng thái hủy diệt, cứ thế chờ đợi tiếp nhận cực hình vĩnh viễn... Cho dù ngươi không sợ điều này, nhưng ngươi cứ đứng ở đây, một mình ở đây trải qua vô số năm tháng, quá tịch mịch.”
"Ngươi muốn nói cái gì?" Cánh cửa hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Chi bằng ngươi đi theo ta, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, ngươi có thể quen biết rất nhiều khí linh khác, nhìn thấy phong cảnh mà suốt đời ngươi chưa từng nhìn thấy, có thể theo ta đối phó với rất nhiều cuộc chiến hoàn toàn mới, làm rất nhiều chuyện được vĩnh viễn ghi nhớ.”
Cánh cửa trầm tư một lúc, sau đó nói: “Trách nhiệm của ta là vạch rõ giới hạn, bảo vệ mọi thứ bên trong cánh cửa, không biết ra ngoài thì có thể làm cái gì.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cứ đi ra ngoài trước rồi hẵng tính, dù gì cũng hơn hẳn là ngươi ở đây rồi bị đủ các loại tận thế tra tấn.”
Cánh cửa thở dài một tiếng, nói: “Then cài của ta có một luật pháp Nhân Quả do vạn thần bố trí, nó cố định ta ở chỗ này, không thể...”
Keng!
Một tiếng kiếm cắt đứt lời kể của cánh cửa.
“Được rồi, ta đã giúp ngươi loại bỏ luật pháp Nhân Quả.” Cố Thanh Sơn thu kiếm nói.
Cánh cửa gật mình, nói: “Ta đứng ở đây quá lâu, không có sức lực, trừ khi ngươi có thể tìm tới một ít bảo thạch cho ta ăn, như vậy ta mới có sức mà rời đi.”
Cố Thanh Sơn tìm kiếm, miễn cưỡng tìm được mấy viên.
Đây là mấy thứ tốt trên người Rod.
Cánh cửa ăn bảo thạch xong, lập tức bất động.
“Lần này có thể đi được chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cảnh cửa bỗng nhiên nói bằng giọng đầy thương cảm: “Ta đã trấn thủ ở đây vô số năm tháng, thực sự không nỡ rời đi. Nếu như ngươi có thể giúp ta thanh tẩy thân thể, ta mới có mặt mũi ra ngoài gặp người... Nhớ là phải dùng nước thanh tẩy cao cấp nhất, nước suối thánh cũng được.”
Cố Thanh Sơn cau chặt lông mày.
Ngươi còn muốn ở đây được voi đòi tiên?
Đến nước này thì không thể chiều nó được nữa.
Hắn không chút do dự, quay đầu rời đi.
Hắn đi vào thông đạo tối tăm, vừa đi vừa nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đến thì đến, không đến thì ngươi cứ ở đó đi, vĩnh viễn đừng hòng đi theo ta.”
Cánh cửa bắt đầu luống cuống.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, nó tách ra khỏi tường đá, nhảy từng cái một theo hắn.
Nó đi theo phía sau Cố Thanh Sơn, liên mồm liên mép nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng ra ngoài, không biết có thể thích ứng với không khí bên ngoài hay không? Còn nữa, bình thường ta nên ở đâu? Ta không thích chỗ nào quá ẩm ướt, nếu ngươi có thể tìm tới một ít bảo thạch... Thật ra ta thích ăn bảo thạch màu xanh biếc, ngươi có thể chuẩn bị cho ta một ít được không?”
Cố Thanh Sơn cắm đầu đi về phía trước, một lát sau mới mở miệng phun ra hai chữ: “Có thể.”
“À... được rồi, đã lâu ta không đi đường rồi, ngươi có thể cõng ta không?” Cánh cửa hỏi lại.
Cố Thanh Sơn đột ngột đứng lại, hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa này.
Cánh cửa bị sát khí trên người hắn làm cho hết hồn, nhỏ giọng nói: “Cái này... Thực ra không cõng ta cũng được, ta chỉ là sợ một cánh cửa đi trên đường trông có vẻ quá kỳ cục, ài, ngươi không cảm thấy kỳ cục sao? Ngươi có thể chấp nhận một cánh cửa làm đồng bạn sao? Có lẽ đàn ông các ngươi thích con gái hơn, chứ không phải những tồn tại kiểu như chúng ta?”
Cố Thanh Sơn đỡ trán, cố gắng khống chế cảm xúc, nói: “Chúng ta qua lại giữa các thế giới, quy củ đầu tiên chính là phải nhìn nhiều nói ít, để tránh bị người ta nhìn ra lai lịch, thậm chí rơi vào hoàn cảnh bất lợi còn có thể bị giết chết. Cho nên ngươi phải bớt nói lại đi.”
Cánh cửa ngạo nghễ nói: “Các ngươi là những kẻ phàm tục, ta là cánh cửa thần thánh. Trừ ta ra, không một ai có thể gây tổn hại cho ta.”
Bốn phía yên ắng.
Cố Thanh Sơn không nói chuyện, chỉ nhìn vào cánh cửa.
Cánh cửa nhận thấy được điều gì đó, ngập ngừng nói: “Ta có thể liên tục sống lại, cho dù lúc bể nát cũng có thể lập tức sống lại, hơn nữa sẽ trở nên càng thêm kiên cố, thực sự chưa từng biết sợ là gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận