Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1608. Vòng Xoáy Thời Đại (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn tỏ vẻ trầm tư.
Không ngờ những quái vật này lại không đứng cùng một chiến tuyến.
Như vậy cũng phải, nơi nào có chúng sinh thì nơi đó có lợi ích và tranh đấu, điều này chưa từng có ngoại lệ.
Lúc này, bất luận là Hang Sâu Vạn Thú, hay là thế giới Ác Quỷ, hiện tại đều chỉ chú ý đến thi thể ác quỷ kia.
Bởi vì trên cái thi thể đó có thể sẽ xuất hiện bí mật mà chưa một ai phát hiện ra.
Cho nên, bọn quái vật muốn hợp tác với thế giới Ác Quỷ chính là kẻ thù của mình.
Tóm lại, hình như mình đã tham dự vào một sự kiện quan trọng trong lịch sử.
Lòng Cố Thanh Sơn trầm xuống.
Loại sự kiện có thể thay đổi toàn bộ tiến trình lịch sử này, xảy ra ở ngay trong ngôi mộ Lục Đạo.
Cố Thanh Sơn gần như có thể khẳng định rằng, chuyện này nhất định liên quan đến toàn bộ các thế giới trong Lục Đạo... mà thậm chí không chỉ là Lục Đạo.
Có bao nhiêu người đang chuẩn bị cho việc này?
Rốt cuộc thi thể Ác quỷ kia sẽ mang đến cái gì?
Trong thời đại như vậy, vào thời khắc lịch sử mang tính then chốt thế này, không biết có bao nhiêu người ẩn nấp phía sau màn, mưu tính đoạt được những bí mật mà mình căn bản không biết.
Những người tham gia vào loại chuyện này, không có một ai ngu xuẩn.
Có lẽ cuộc đối đầu của bọn họ sẽ quyết định tương lai của các thế giới.
Đáng tiếc, tin tức quá ít.
Những kẻ đó đã bố trí ở đây rất nhiều năm, còn mình thì chỉ vừa mới đến.
Bỗng nhiên Cố Thanh Sơn cảm thấy bất lực.
Nhưng hắn tỉnh táo rất nhanh, nói:
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ở trong đám người này có xu hướng làm cái gì nhất?”
Đột nhiên một giọng nữ vang lên:
“Chúng ta có xu hướng tra xét bí mật việc Lục Đạo Luân Hồi năm xưa bị đánh vỡ.”
Cố Thanh Sơn không quay đầu lại.
Đây là âm thanh của Sơn Hải Tê hà.
Nàng vậy mà lại tự mình từ trong ngôi mộ trở về.
Đại Trưởng lão vội la lên: “Sao ngươi lại trở về? Không có ngươi ở đó trấn thủ, sợ rằng người của chúng ta sẽ chịu tổn thất.”
“Không sao, chúng ta đều trở về.” Sơn Hải Tê Hà nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, chậm rãi nói.
Bảy tám người tuổi tác khác nhau, cách ăn mặc khác nhau đi ra từ sau lưng nàng, bao vây cả căn phòng.
Ủng Cốt Lão Nhân và Bách Diệt Thánh Thủ cũng ở trong đó.
Cố Thanh Sơn vẫn thản nhiên.
Chỗ này bị đối phương bao vây triệt để, mình tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Ánh mắt của hắn dõi theo những người này.
“Ngươi là ai?”
Hắn nhìn Sơn Hải Tê Hà, lấy một loại giọng điệu từ trên cao nhìn xuống mà hỏi.
Sơn Hải Tê Hà cười một tiếng, dùng tay ra hiệu.
Những người kia thấy vậy đều nhao nhao đọc chú ngữ, phóng ra pháp thuật ngăn cách, triệt để phong bế toàn bộ tầng cao nhất của tòa tháp màu đen.
Từ giờ khắc này, thế giới bên ngoài không thể biết được bất cứ tin tức gì từ trong này.
Sơn Hải Tê Hà đi tới trước mặt hắn, quỳ một chân trên đất, nói: “Bất Chu vừa ra, ta lập tức cảm nhận được loại dao động này. Ta không ngờ thời gian thức tỉnh của Tế Ti đại nhân còn sớm hơn ta dự đoán.”
Nàng dường như có chút kích động, tiếp tục nói: “Trước đây, đứa bé này sử dụng ‘Thốn Giải’, ta đã biết đại nhân đến.”
Cố Thanh Sơn im lặng một lát.
Hắn hờ hững nói: “Thì ra là ngươi.”
Những quái vật này ở trong ngôi mộ, bị tận thế ngăn cách, hẳn là cũng không nhận ra nhau.
Vậy chuyện trước mắt đây là gì?
Cố Thanh Sơn nhanh chóng suy nghĩ.
“Đúng vậy...” Sơn Hải Tê Hà ngẩng đầu, mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Sơn: “Tế Ti đại nhân, ta không ngờ ngài lại đặc biệt chọn một người của tông môn ta để hội tụ với chúng ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn nàng chăm chú, thấp giọng nói: “Chuyện này chỉ là trùng hợp, thật ra ta nhìn trúng thân phận của người này...”
Hắn dường như nhớ ra cái gì, nhất thời không nói tiếp.
Cô gái này đột nhiên chạy tới, làm ra vẻ như thân quen lắm, còn mình thì chẳng biết gì hết, vậy làm sao mà tiếp tục nói chuyện?
Đến cả Cố Thanh Sơn thân kinh bách chiến, cũng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến bước này.
Hiện tại điều duy nhất mà hắn có thể lầm chính là tận lực khống chế đề tài trong phạm vi hiểu biết của mình.
Bằng không, một khi lộ tẩy thì mất cả chì lẫn chai.
Lời Cố Thanh Sơn nói quả nhiên khơi lên lòng hiếu kỳ trong lòng mọi người.
Tám người cùng nhau nhìn Cố Thanh Sơn, nhưng lại không dám hỏi.
Hỏi chính là muốn chết.
Dù sao việc này cũng là việc riêng tư của đại nhân, liên quan đến sức mạnh của hắn.
Chỉ có Sơn Hải Tê Hà thận trọng hỏi: “Quyển thuật của đại nhân tiến thêm một bước?”
Cố Thanh Sơn kín đáo gật đầu, nói:
“Quyền của ta mạnh hơn, nhưng bị giới hạn vì nguyên lực của Lục Đạo không đủ, cho nên không thể toàn lực thi triển.”
Từ quyền thuật mà xem thì “Vô Xá” là sức mạnh cao cấp hơn “Thốn Giải”.
Hắn có thể đưa ra lựa chọn như vậy cũng không có gì đáng trách.
Trên nét mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng.
Ai mà không hy vọng người mà mình đi theo là một cường giả?
Nếu như vị cường giả này trở nên mạnh hơn, đó đương nhiên là một chuyện tốt.
“Thế nhưng... Bỏ đi thân phận Thần Tế Ti Nguyên Thủy... thực sự quá đáng tiếc...” Sơn Hải Tê Hà nói.
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh.
Thì ra Thần vị của quái vật kia là Thần Tế Ti Nguyên Thủy.
Nó đã bị mình giết chết.
Nếu như nó thực sự thay thế được mình, nắm trong tay thân thể của mình, như vậy hiển nhiên nó sẽ tụ hợp với Sơn Hải Tê Hà.
Âm mưu của nó là gì?
Nó có đối thủ không?
Những đối thủ đó lại có suy nghĩ gì?
Mắt thấy Sơn Hải Tê Hà lại muốn nói gì đó, Cố Thanh Sơn khoát tay, tùy ý nói: “Nói ta nghe về tình hình hiện tại, còn chuyện Thần vị, tối nay ta sẽ nói cho ngươi.”
Đại nhân có lệnh, Sơn Hải Tê Hà không thể làm gì khác hơn là nuốt câu nói đã đến bên mép vào, nói rằng: “Tình hình rất phức tạp, giống như lời mà Thần Vượn Đen Hồng Hoang nói, những nhóm người khác kẻ nào cũng ôm ấp âm mưu cả. Một số trong đó đã đạt được thỏa thuận với thế giới Ác Quỷ, một số khác thì liên kết lại, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết sạch bọn họ... Những người này sẽ không hạ thủ lưu tình, bọn họ luôn mong muốn có được tất cả.”
Cố Thanh Sơn cười thầm một cái, lặp lại: “Sẽ không ai thủ hạ lưu tình?”
Ánh mắt của hắn đảo qua gương mặt tất cả mọi người.
Một, hai, ba... không tính Đại Trưởng lão và mình, bọn họ có tổng cộng tám người.
Một người trở lại thì còn chấp nhận được, chứ tám người...
Thanh thế quá lớn rồi.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Các ngươi đã quay về đây hết, hay là còn có người ở lại đâu đó?”
“Một hai người ở lại nơi đó thì quá nguy hiểm, cho nên tất cả chúng ta đều trở về.” Sơn Hải Tê Hà tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu quả thật có đánh nhau, chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Đại nhân ngài...”
Cố Thanh Sơn cắt đứt lời nàng: “Nghe đây. Ta vừa mới thức tỉnh, mà ngươi đã thâm nhập ở đây được một thời gian. Ta phải lập tức biết các ngươi đã làm những gì, tin tưởng ta, điều này rất quan trọng.”
Hắn vừa nói, vừa tập trung ý niệm lên mắt trái.
Hiện tại không thể dùng thuật Quay Ngược Thời Gian và thuật Hư Mộng Song Song.
Nếu không, mình hoàn toàn có thể lấy được nhiều tin tức hơn, chứ không đến nỗi cứ phải ngắt lời và đánh trống lảng đối phương, để ngăn đối phương hỏi đến những chuyện mà mình không biết.
Sơn Hải Tê Hà thấy hắn nói năng thận trọng như thế, cũng nghiêm túc bẩm báo: “Đại nhân, lúc ngài không có mặt, chúng ta vẫn luôn ở đây chờ đợi và quan sát, không hề hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tuy rằng ta không biết thi thể kia rốt cuộc là thế nào, nhưng trong tình hình như hôm nay mà vẫn duy trì thái độ chờ xem là không đúng.” Cố Thanh Sơn lập tức nói.
Mọi người nhìn hắn với vẻ không hiểu.
Sơn Hải Tê Hà cũng kiên nhẫn nói: “Đại nhân, ngài vừa tỉnh, có lẽ không biết tình hình cụ thể.”
Đúng vậy, mọi người đều biết hắn vừa mới tỉnh lại nên không biết chuyện này.
Trước đó Đại Trưởng lão cũng nói hắn vừa tỉnh, không biết một số việc, trong đó bao gồm cả chuyện về thi thể ác quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận