Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2315. Danh Sách (2)


Đánh dấu

Gã bước đi liên tục giữa sương trắng mờ ảo.
Từng màn ảo ảnh hoa mỹ kết thành đường vân tuyệt đẹp sau lưng gã.
Đây là pháp trận ngăn cách quy mô lớn.
Ước chừng mười pháp trận ngăn cách chặn hết tất cả mọi thứ bên ngoài, khiến không một ai có thể nhìn thấy tung tích của Thiên Đế.
Thiên Đế đi tới nơi sâu nhất của Tiên thành.
Ở đây hoang vắng trống không, chỉ có hư vô.
Thiên Đế đi tới đi lui vài lần, lẩm bẩm:
“Luôn có dự cảm không lành... Xem ra phải mau chóng giải quyết vấn đề này!”
Gã hạ quyết tâm, lập tức đứng yên tại chỗ.
Vô số vòi dài màu đen từ sau lưng gã ào ào phóng ra, giống như những con rắn nhỏ, uốn éo, lúc nhúc.
Trong đó có một cái vòi màu đen thô dài nhất vươn thẳng ra, liên tục kéo dài trong không trung.
“Xoạt!”
Cái vòi dừng lại giữa không trung, truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống như nối liền với thứ gì.
"Là ta..."
“Đúng, Lục Đạo Tranh Hùng vẫn đang tiến thành theo kế hoạch...”
“Đối phương là đệ tử của Thiên Đế... Truyền nhân của Chính Pháp Lục Đạo...”
“Đúng, nhất định không thể để cho hắn sống, bằng không món binh khí này nhất định sẽ thiên vị hắn...”
“Kế hoạch lâu dài đã đi đến bước cuối cùng, giúp ta giết hắn!”
“...”
“Vậy ta yên tâm rồi.”
...
Cố Thanh Sơn trở lại thanh lâu.
Sảnh lớn vắng tanh, đám yêu ma quỷ quái vẫn đào đá công đức với khí thế ngất trời.
Ly Ám lập tức phát hiện hắn đã trở về.
“Ngươi về thật đúng lúc, không thấy sư tôn ngươi đâu cả.” Nàng ta vội nói.
“Lẽ nào không để lại lời giải thích nào sao?” Cố Thanh Sơn bình tĩnh hỏi.
“Trên bàn có một hàng chữ, nói là không cần lo lắng.” Tiểu Lâu cũng nói.
“Để ta xem.”
Cố Thanh Sơn đi theo Ly Ám lên lầu, vào trong phòng của Tạ Đạo Linh.
Hắn thấy được lời nhắn kia.
“Cuốn Sách Của Đáy Biển, bên phía chìa khóa hệ phong không xảy ra chuyện gì chứ?” Hắn hỏi.
“Ta không cảm ứng được chìa khóa hệ phong... Nó chắc chắn đã đến thời gian khác rồi, yên tâm, bản thân nó hay làm việc này lắm.” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ giây lát, lập tức hiểu rõ.
Hẳn là sư tôn đi điều tra chuyện nào đó rồi.
Người sẽ không có chuyện gò.
“Sư tôn có chuyện của mình, không cần lo lắng cho người.” Hắn nói với Ly Ám và Tiểu Lâu.
Có chìa khóa hệ phong trong tay, Thiên Đế không bắt được người, cho nên chắc chắn người đã đi làm chuyện gì đó rồi.
Hai người kia nghe hắn nói như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sư đệ, muốn nếm thử tay nghề của ta không?” Tần Tiểu Lâu hỏi.
“Đương nhiên!” Cố Thanh Sơn đáp.
Từ trước đến nay toàn là hắn nấu cho người khác ăn, chỉ khi ở cùng với Tần Tiểu Lâu mới được Tần Tiểu Lâu nấu cho ăn.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội này.
“Vậy được, ta đi làm tác phẩm mới nhất của ta cho ngươi thử một chút.” Tần Tiểu Lâu nói.
“Được, ta chờ.” Cố Thanh Sơn hăng hái bừng bừng nói.
Tần Tiểu Lâu đi làm chuyện của mình.
Có biến...
Đột nhiên, đồng tiền vàng từ trên người Cố Thanh Sơn nhảy ra.
Nó phát ra tiếng leng keng cấp thiết.
“Sao vậy?” Cố Thanh Sơn không hiểu chuyện gì.
Cuốn Sách Của Đáy Biển bay ra, thở dài một tiếng:
“Gay rồi, ta cũng cảm nhận được.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
Cuốn Sách Của Đáy Biển nói: “Có vật gì đó đã khóa chặt ngươi... Là ở vùng hư không bên ngoài Lục Đạo.”
Cố Thanh Sơn biến sắc: “Sao có thể như vậy!”
Cuốn Sách Của Đáy Biển buồn bã nói: “Trong hư không trước nay chưa từng nói chuyện đạo lý, ta cũng không nghĩ mọi chuyện lại đi tới nước này... Để đảm bảo tứ Thánh Trụ không rơi vào vùng không xác định, bây giờ ta sẽ ra tay trợ giúp Đồng Tiền Địa Thần che đậy dao động sức mạnh.”
“Nó phải sử dụng sức mạnh thật sự rồi!”
Chỉ thấy Đồng Tiền Địa Thần lộn mấy vòng giữa không trung, một lần nữa rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện ngay sau đó:
[Đồng Tiền Địa Thần đã giải phóng sức mạnh.]
[Ngài thu được thực lực của Địa Thánh Trụ: Địa đức.]
Ngay lúc đó, Cố Thanh Sơn lập tức có cảm giác...
Hắn cúi đầu nhìn vào vòng tay mình, chỉ thấy trên đó hiển thị hàng chữ nhỏ:
[Không gian đã bị giam cầm, Thiên Dược mất đi hiệu lực.]
Bị khóa chặt.
Không gian bị giam cầm.
Đây là...
Cố Thanh Sơn biến sắc, chỉ cảm thấy một cảm giác nghẹt thở trước nay chưa từng có đang bủa vây lấy mình.
Giống như bị người ta bóp cổ, linh cảm chết chóc khiến hắn lập tức hiểu được tình cảnh hiện tại.
“Rầm!”
Cố Thanh Sơn phá tan nóc nhà bay ra ngoài, hóa thành Người Khổng Lồ Sấm Sét giữa không trung, chạy nhanh như bay về phía ngoài thành.
Nói thì chậm, nhưng hết thảy chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.
“Cố Thanh Sơn!” Ly Ám quát lớn ở đằng sau.
“Tiểu Lâu! Ly Ám! Đưa mọi người chạy đi... Truyền tống!” Người Khổng Lồ Sấm Sét hét lên mà không hề quay đầu lại.
Hai gối hắn lấy đà, sau đó toàn thân bay lên, vượt qua một quãng đường dài, gần như sắp đáp xuống ngoài thành.
“Không còn kịp rồi, kẻ địch đã phát động công kích!” Cuốn Sách Của Đáy Biển nói.
Nơi xa trong bầu trời, một vầng sáng chói lóa rơi xuống.
Thiên địa vạn vật, tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Một bức tường sét trên đầu Người Khổng Lồ Sấm Sét đã hoàn toàn vỡ nát.
Ánh sáng chói mắt bao phủ người khổng lồ, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Dưới sự lan tràn của tia sáng này, toàn bộ thành Lạc Thủy nhanh chóng bị quét sạch bằng không.
Thành phố đã không còn.
Chúng sinh tận diệt.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Người Khổng Lồ Sấm Sét nằm dưới đáy hố sâu, khắp người trào ra đầm đìa máu tươi, hấp hối.
Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không tăm tối dưới lòng đất.
Ở đó có dòng chữ nhỏ liên tục hiện lên:
[Ngài vừa trúng phải một công kích không xác định.]
[Công kích này đến từ một loại danh sách nào đó.]
[Chú ý!]
[Đối phương không thuộc danh sách loại tận thế.]
[...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận