Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1617. Con Thuyền Rơi Xuống


Đánh dấu
“Điều này dễ quyết định mà, dù sao chúng nó suýt chút nữa đã giết chết ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Sơn Hải Tê Hà nhớ tới thời gian khó khăn lúc mình đi giết quái vật, không nhịn được nói: “Chúng ta trù tính rất nhiều năm, lại nghĩ mọi biện pháp để chuẩn bị bí pháp, cuối cùng mới có thể đánh một lần giết luôn quái vật kia... Còn ngươi, ngươi làm sao giết chết Tế Ti?”
Cố Thanh Sơn chỉ vào ngực mình hai cái, hời hợt nói: “Tự đâm mình hai kiếm, chờ đến khi bị hoán đổi thì nó cũng bị đâm chết.”
Sơn Hải Tê Hà nghe được, ngây cả người.
Vậy mà lại...
Đơn giản như vậy?
Nàng đưa tay nắm lấy y phục của Cố Thanh Sơn.
“Này... cô làm gì?” Cố Thanh Sơn túm lấy y phục, nói lời cảnh cáo.
Sơn Hải Tê Hà lại nói: “Kiếm của ngươi là hồn khí Vực Sâu mạnh nhất... nếu như ngươi thực sự dùng kiếm đâm chính mình, vết thương chác chắn không thể lành lại quá nhanh. Ta cần chứng minh ngươi không nói dối, như vậy ta mới có thể tin tưởng ngươi!”
Cố Thanh Sơn mặc kệ, túm y phục nói: “Làm rõ chuyện này chút đi, vốn dĩ là cô muốn ta giúp cô một tay, giờ sao lại lôi kéo y phục của ta?”
Sơn Hải Tê Hà kiên trì nói: “Ta rất sợ bị gạt, xin hãy cho ta một lý do để tin tưởng ngươi. Chỉ cần ngươi để ta xé, sau này chiến đấu ta sẽ nghe lời ngươi!”
“Không được...”
Chỉ nghe một tiếng “xoạt” vang lên.
Y phục của Cố Thanh Sơn bị Sơn Hải Tê Hà xé rách, lộ ra vết thương trên ngực.
Sơn Hải Tê Hà lấy ra một cái chuông màu tím, vừa rung vừa niệm chú ngữ: “Với dấu vết của máu, tái hiện thời gian chiến tranh!”
Chỉ thấy quang ảnh màu máu xuất hiện giữa không trung, tái hiện lại quá trình Cố Thanh Sơn lấy Địa kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm tự đâm mình.
Những quang ảnh nhanh chóng biến mất.
Sơn Hải Tê Hà xem xong nhưng vẫn chưa hết mê man, tự lẩm bẩm:
“Vẫn đang chảy máu... Giống như thời điểm vết thương sắp sửa lành lại, lại bị xé rách thêm một lần.”
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lúc quái vật tận thế tập kích lưu phái Sơn Hải, là hắn đứng ra dùng nắm đấm giết chết quái vật kia.
Lúc đó vết thương trên người hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
Sơn Hải Tê Hà cắn môi một cái, cúi đầu nói: “Xin lỗi, từ giờ trở đi, ta không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa.”
Cuộc đời Cố Thanh Sơn từng trải qua vô số chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên bị con gái xé y phục, cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn nhìn cô gái đối diện mình.
Cô gái này cúi đầu, dường như khóe mắt hơi ướt.
Này này, rõ ràng cô là người xé y phục của ta, bây giờ cô lại còn thương tâm?
Hắn cũng không dám nổi giận, đành phải xua xua tay rồi lấy một bộ y phục mới mặc vào, lúc này mới khống chế được giọng điệu, bất đắc dĩ nói: “Thực ra ngươi biết thân phận của ta, ta cũng biết thân phận của ngươi, như vậy là đủ rồi, dù sao chúng ra cũng sẽ không đến chỗ quái vật để vạch trần lẫn nhau.”
Đang lúc nói chuyện, hắn dần dần biến đổi hình dạng, lần nữa hóa thành Lý Tam Lang.
Sau khi tiến vào ảo giác tận thế này, tuổi tác của Lý Tam Lang tăng thêm vài tuổi, nhìn qua khoảng chừng mười chín hai mươi tuổi.
Cũng chính là tuổi này mới có thể đảm nhiệm vệ binh cửa thành.
Cố Thanh Sơn nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi đã giết quái vật kia, vậy bây giờ lấy phương thức gì để tiến hành chiến đấu?”
Sơn Hải Tê Hà đã thay đổi thái độ, thẳng thắn nói: “Ta thu được toàn bộ truyền thừa của nó, chỉ có điều bây giờ ta chưa thể hoàn toàn phát huy ra uy lực truyền thừa.”
“Ừm, quả nhiên cũng giống như ta.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Hắn lấy ra một mẩu xương, cầm trên tay lật qua lật lại.
Đây là mẩu xương trước đây Triệu Quỳnh cho hắn, bên trên ghi lại rất nhiều loại quyền pháp.
Trên Giao diện Chiến Thần hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Lĩnh hội tất cả quyền thuật trên mẩu xương, cần tiêu tốn 15000 điểm hồn lực, ngài có bằng lòng trả tiền hay không?]
“Trả tiền.” Cố Thanh Sơn nói.
Một dòng nhiệt từ trong mẩu xương phát ra, chảy xuôi theo ngón tay của hắn, tràn vào trong thức hải.
“Bất Chu” chính là thần kỹ, cần tiêu hao hồn lực mới có thể thi triển trong lần chiến đấu kế tiếp.
Cố Thanh Sơn không thể cứ đụng gì cũng mang nó ra xài, nên vẫn phải học quyền pháp cơ bản.
Sơn Hải Tê Hà nói: “Cố Thanh Sơn, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ dừng lại ở góc giao diện:
[Từ giờ đến lúc tận thế giáng lâm còn bảy phút.]
Bảy phút cuối cùng.
Nhưng bây giờ ngay cả tận thế là dạng gì cũng không biết.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nói: “Tận thế sắp tới bây giờ đây. Chúng ta phải đến xem rốt cuộc là dạng tận thế nào, sau đó mới có thể quyết định chuyện kế tiếp.”
Sơn Hải Tê Hà nghĩ cũng phải, liền đồng ý gật đầu.
Hai người ra khỏi phòng, đi dọc theo lối đi trong khu dân cư để ra ngoài.
Lúc này bóng tối dần sâu, gió lạnh xen lẫn bông tuyết đập vào mặt.
Ngoại trừ lính gác đêm và vệ binh, trên đường phố không nhìn thấy một bóng người.
“Đứng lại!”
Có người ra lệnh.
Hai người vừa nhìn, là một đội vệ binh tuần tra đang từ phía góc đường bên kia rẽ tới đây.
“Trưởng quan Sơn Hải Tê Hà, và cả vệ binh Lý Thu Sơn, đã trễ thế này rồi, hai người còn muốn đi đâu?” Sĩ quan cầm đầu giật mình hỏi.
Dưới tình huống này, Cố Thanh Sơn không có tư cách trả lời.
Sơn Hải Tê Hà là quan trên cấp cao, nên nói cái gì là do nàng quyết định.
“Cẩn thận ứng phó, không thể làm ra chuyện gì vượt quá thân phận.” Cố Thanh Sơn lặng lẽ truyền âm.
Sơn Hải Tê Hà hiểu rõ.
Trời đông giá rét, bóng đêm đã sâu, dùng lý do gì để giải thích chuyện này là hợp tình hợp lý nhất?
Sơn Hải Tê Hà dắt tay Cố Thanh Sơn nói rằng: “Vậy cũng không nhìn ra được? Chúng ra đang nói chuyện yêu đương.”
Cả đội vệ binh đều ngẩn người.
Cũng đúng.
Ngoại trừ người nói chuyện yêu đương thì ai lại chạy ra ngoài giữa trời lạnh như thế này?
Đóa hoa trong quân đội!
Sao lại yêu đương với tên Lý Thu Sơn này!
Trong lúc mọi người vẫn còn tan nát cõi lòng, Sơn Hải Tê Hà đã lôi Cố Thanh Sơn xoay người rời đi.
“Chúng ta đi hướng nào?” Sơn Hải Tê Hà hỏi.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ.
Sự kiện diệt vong này gọi là “Vương thành hủy diệt”, vậy thì...
“Chúng ta đi hướng cửa thành, lỡ như tận thế bạo phát ở trong thành, chúng ta cũng có đủ thời gian để đối phó!” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.”
“Che đậy khí tức, đừng để cho quái vật khác phát hiện ra chúng ta, bây giờ không phải thời gian tụ hợp với chúng nó.”
“Hiểu rồi.”
Hai người nhanh chóng đi tới cửa thành.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ khác hiện ra:
[Đã đến giờ, tận thế đã giáng lâm.]
Đã giáng lâm?
Ở đâu?
Cố Thanh Sơn nhìn khắp bốn phía.
Trong gió tuyết, ngoại trừ cửa thành kim loại to lớn cũng chỉ có những vệ binh đang làm nhiệm vụ.
Đột nhiên, Cố Thanh Sơn chợt ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong trời đêm xuất hiện một vật khổng lồ.
Đó là một con thuyền!
Một con thuyền bằng gỗ có kết cấu cổ xưa!
Lấy thần niệm của Cố Thanh Sơn cũng không thể xuyên thấu tầng phòng ngự trên thuyền.
Chỉ qua mắt thường mới có thể thấy, trên con thuyền mờ ảo ấy dường như chứa vật gì đó đông nghẹt chật ních.
Con thuyền lướt qua bầu trời, giống như một vì sao rơi xuống vương thành.
Coong! Coong! Coong!
Trên gác chuông, tiếng chuông báo động khẩn cấp vang lên, liên miên không dứt.
Sơn Hải Tê Hà biến sắc, nói: “Nó đang hướng về phía chúng ta!”
“Không sao đâu, nó sẽ rơi ở nơi cách đây mấy trăm thước.” Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Hắn cố định chiếc găng tay thép trên tay lần cuối.
Sơn Hải Tê Hà cầm trong tay một chiếc chuông màu tím, yên lặng chờ đợi.
Ầm!
Con thuyền đụng vào con đường cách vương thành mấy trăm thước, phát ra tiếng vang trời rung đất chuyển.
Bão cát mãnh liệt, bụi mù nổi lên bốn phía.
“Sao lại là một con thuyền?” Cố Thanh Sơn nhịn không được lẩm bẩm.
Sơn Hải Tê Hà nói: “Chớ khinh thường, Hang Sâu Vạn Thú chúng ta từng gặp rất nhiều tận thế, trong đó tận thế nào có thể hiện ra vật thật đều cực kỳ phiền toái.”
Nàng kéo tay áo Cố Thanh Sơn, nói: “Bây giờ chúng ta phải trốn mau.”
“Trốn không thoát đâu.” Cố Thanh Sơn cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận