Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2759. Diệt Thế chi Ma (1)



Người côn trùng giống đực đứng một hồi ngay tại chỗ.
Phía sau truyền đến một âm thanh:
"Như thế nào? Tại sao để hắn rời đi?"
người côn trùng giống đực nói: "Cái tên này cực kỳ cẩn thận, xúc tu trên tay cũng đã ăn qua một lần, một khi chúng ta làm quá mức, xúc tu sẽ giật mình tỉnh lại lần nữa, vậy thì không ổn..."
Trong bão cát, một đôi đồng tử dựng thẳng xuất hiện, nhìn thoáng qua hướng mà Cố Thanh Sơn biến mất.
Nó hậm hực nói: "Hừ, quên đi, chuyện làm suy yếu kỷ nguyên Ma Hoàng có thể tiến hành trên thân kẻ phụ thuộc danh sách khác vậy..."
...
Trên sa mạc.
Cố Thanh Sơn bay lượn một mình.
Hắn đã không tìm thấy vị trí của Thi Chức, chỉ có thể tiếp tục tiến lên dọc theo phương hướng ban đầu.
Chừng một lúc lâu sau.
Gió cát gào thét dần dần lắng lại.
Cảnh tượng phương xa trở nên rõ ràng trở lại.
—— Phía trước xuất hiện một mảng địa hình lớn lõm xuống, bên trong là một màu xanh ngắt, còn kèm theo ánh sáng hồ nước như mặt gương.
—— Là ốc đảo.
Trong sa mạc này cư nhiên ẩn chứa một ốc đảo.
Thần niệm của Cố Thanh Sơn quét qua, chỉ thấy sâu trong ốc đảo kia hình như có một tòa thành trấn đơn sơ.
Thành trấn?
Bên trong tận thế vẫn còn có một thành trấn sao?
Cố Thanh Sơn đang muốn tiến lên, bỗng nhiên thân hình lóe lên, chạy trốn khỏi vị trí ban đầu.
Một vầng huyết quang đánh vào con đường ban đầu hắn định tiến lên, triệt để xóa tan một mảng cát vàng rộng lớn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chớp động, nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy bên trong hư không có một cô gái đang dần dần đi tới.
Thân hình quen thuộc, dung nhan không cách nào lãng quên——
Là Tô Tuyết Nhi!
Cố Thanh Sơn chấn động trong lòng, thầm hô lên: "Danh sách, đây là chuyện gì, ta nhớ lúc ấy vào thời điểm chạy đến cánh cửa thế giới, ta cũng đã đón cô ấy vào Quân Đoàn Nhân Tộc, đặt vào trong danh sách để ngủ say —— "
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng hiển hiện trong hư không:
[Đang kiểm tra vị trí tồn trữ Tô Tuyết Nhi.]
[Tên tuổi: Tô Tuyết Nhi, vị trí ngủ say: danh sách Quân Đoàn Nhân Tộc; ]
[Chú ý!]
[Bản danh sách đã tiến hành kiểm tra tầng sâu, phát giác người ngủ say này chính là một thân thể tận thế dự bị!]
[Chân thân của cô ta đang đứng đối mặt với ngài.]
[Danh sách cao nhất đã tiến hành kiểm tra thân phận tương ứng.]
[Cô ta là tận thế —— ]
[Chư Giới Tận Thế Online • Diệt Thế chi Ma!]
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn lướt nhanh như tia chớp.
—— Nói cách khác, sau cái lần mà mình đánh thức cô ấy, cô ấy đã để lại một thân thể dự bị bên trong danh sách.
Chân thân thật của cô đã lặng lẽ rời đi, thậm chí còn làm chuyện gì đó!
Đúng vậy, sớm vào thời điểm xuyên qua cánh cửa thế giới, cô ấy đã chuyển hóa thành tận thế...
"Tại sao ngươi không sớm phát hiện chuyện này!" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Lúc ấy sức mạnh của ta quá yếu, phải dùng toàn bộ để cố định từng đoạn ngắn thời gian của ngài; hơn nữa bị trí cô ta ngủ say là Quân Đoàn Nhân Tộc, cũng không phải ở chỗ của ta.] Danh sách cao nhất giải thích.
Suy nghĩ sôi trào trong lòng Cố Thanh Sơn, trên mặt lại không chút hiển hiện, hắn quát: "Ngươi là kẻ nào, vì sao cản đường của ta?"
Tô Tuyết Nhi hơi nheo mắt lại, chỉ theo dõi hắn bất động.
Cố Thanh Sơn sử dụng Chúng Sinh Đồng Điều chung cực, tự nhiên cô sẽ không nhìn ra thân phận vốn có của hắn.
Nhưng mà ——
Thân thể dự bị giấu bên trong danh sách lại giật giật.
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi lập tức nhảy ra:
[Chú ý, Tô Tuyết Nhi thử nghiệm triệu hồi thân thể dự bị của cô ta một chút, sau đó lại từ bỏ.]
[Nàng đã cảm ứng được thân thể dự bị của mình từ trên người ngài.]
[Cô ta đã xác nhận thân phận của ngài!]
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Tô Tuyết Nhi, chỉ thấy cô ấy như muốn cười, nhưng rất nhanh lại kềm chế lại.
“Cái tên lệ thuộc danh sách nhà ngươi, ta chưa thấy qua bộ dáng xấu xí như ngươi đó, chậc chậc, thật là xấu, không đẹp trai chút nào." Cô hừ nhẹ mà lên tiếng.
Cố Thanh Sơn tự nhiên biết cô đang nói người mà mình giả trang thật quá xấu.
Nhưng mà ——
Hắn không để lại dấu vết mà nhìn thoáng qua xúc tu trên tay, trầm giọng quát to: "Chẳng cần biết ngươi là ai, muốn tìm cái chết thì đến thử một lần xem!"
Tô Tuyết Nhi cũng nhìn thấy xúc tu trên tay hắn, trong lòng cũng đã hiểu ý hắn là cái xúc tu này rất nguy hiểm.
Trên mặt cô lộ ra ý sắc lạnh, nói: "Tên lệ thuộc danh sách nhỏ bé... Ta khinh thường với chuyện giết ngươi, khi ngươi tiến vào mảnh ốc đảo kia... Kết quả của ngươi đã định trước rồi."
Tiếng nói vừa dứt, cô nhìn thật sâu vào Cố Thanh Sơn một lúc, sau đó thân hình phóng lên tận trời, biến mất khỏi trước mắt Cố Thanh Sơn.
Cô bỏ đi.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ run lên một hồi.
Hắn nhìn về hướng cánh tay, chỉ thấy xúc tu không nhúc nhích.
Hai hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhảy ra:
[Xúc tua Ma Hoàng đang ngủ say.]
[Vào thời khắc ngài tiến hành chiến đấu, nó mới có thể tỉnh lại, thử nghiệm hấp thu tất cả mọi thứ.]
Cố Thanh Sơn hơi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn nhìn về phía ốc đảo cách đó không xa, chỉ thấy bên trong ốc đảo xuất hiện mấy tên phụ thuộc danh sách, đang chạy về thành trấn đơn sơ kia.
Những phương hướng khác còn có một con rồng bay lượn từ trên không trung tới, đáp vào trong thành trấn kia.
Lại có một đội Chiến Sĩ Trùng tộc tiến vào ốc đảo, cũng tiến về hướng thành trấn kia.
—— Dù sao đây là nơi duy nhất có người trong sa mạc rộng lớn này, có thể thu được tình báo gì cũng khó nói.
Cố Thanh Sơn dừng chân lại, trên mặt lộ ra biểu cảm thận trọng.
Tiến vào ốc đảo... Kết cục nhất định...
Tô Tuyết Nhi đặc biệt tới đây một chuyến, chỉ vì xác định thân phận của mình, cũng nhắc nhở mình không nên tiến vào ốc đảo.
Như vậy ——
Mình cứ tránh đi ốc đảo vậy.
Cố Thanh Sơn đã đưa ra quyết định, bước chân cất về hướng một phương hướng khác.
Hắn đi vòng qua một đoạn đường dài đăng đẵng, rốt cuộc tránh ra khỏi ốc đảo.
Phía trước, bão cát lại bắt đầu nổi lên.
Sát cơ vô tận giấu trong bão cát, hình như đang chờ đợi Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy vị trí ốc đảo vẫn còn rất bình thường, ngay cả một chút bão cát cũng không thể thấy được, mang dáng vẻ của một bồng lai tiên cảnh.
"Thôi được rồi, chuyện thu thập tình báo, chờ sau đó vào thời điểm chiến đấu với tận thế cũng có thể làm được mà."
Cố Thanh Sơn lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó muốn quay người rời đi.
Đột nhiên.
Vô số những xúc tua chi chít trên cánh tay hắn ầm một tiếng tản ra, đồng loạt làm ra tư thế phòng ngự.
—— Cứ như gặp phải kẻ địch khủng bố nào đó!
Cố Thanh Sơn nhịn không được mà nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Chương: Diệt Thế chi Ma (2)

Hắn cảnh giác nhìn về bốn phía, nhưng mà trong bão cát cũng không xuất hiện thứ gì.
Những xúc tu kia đang mở rộng từng cái từng cái, chỉ về một hướng khác.
Ở phương xa ——
Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng mà xúc tu chỉ, lập tức nhìn thấy ốc đảo.
Toàn bộ ốc đảo đột nhiên khép lại.
Đó là một cái miệng ——
Một cái miệng đủ để nuốt trọn lấy ốc đảo, xuất hiện từ sâu phía dưới sa mạc, nuốt toàn bộ ốc đảo vào trong.
Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh pháp thuật cùng công kích không cách nào đếm hết, vang lên từ trong cái miệng đó.
Nhưng mà không có tác dụng, cái miệng đó gần như không chút suy suyễn.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Cái miệng đó thoát ly sa mạc, dần dần bay lên, để lộ ra thân hình che khuất bầu trời của nó ——
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện, hiển hiện ngay trước mắt Cố Thanh Sơn:
[Ngài đã trông thấy một kẻ ‘Diệt tuyệt vạn vật và chúng sinh' ."
[Cho dù trên người ngài mang theo xúc tu Ma Hoàng, cũng không cách nào chiến thắng nó, trừ phi ngài từ bỏ thân phận trước mắt, lấy hai con đường mà ngài có được thì mới có tư cách đứng trước mặt nó.]
[Nếu như ngài không muốn từ bỏ thân phận, vậy thì trốn đi!]
Cố Thanh Sơn nhìn nhanh một mạch, lập tức bay lượn vào sâu bên trong sa mạc.
….
Trên đại sa mạc.
Cố Thanh Sơn hối hả bay lượn, kéo ra khoảng cách với thứ khổng lồ phía sau lưng kia.
—— Đó là một người khổng lồ toàn thân phủ đầy băng sương.
Băng sương vô tận phát tán ra từ trên người gã ta, thuận theo sa mạc lan tràn về bốn phương tám hướng, đông kết vạn vật thành một mảnh trắng xóa tràn ngập cảm giác xơ xác tiêu điều.
Gã khổng lồ đứng tại chỗ bất động, nhưng cái đầu của gã đã chỉa lên trên bầu trời.
Gương mặt lạnh lùng vô tình kia của gã, bóng dáng to lớn mà nguy nga, cho dù đứng ở điểm cuối xa xôi của sa mạc cũng có thể thấy rõ ràng rành mạch.
"Cái này. . . Tại sao giống như đúc với gã khổng lồ mà Mạc hóa thân thành vậy chứ?" Cố Thanh Sơn âm thầm kinh hãi.
Hắn nhanh chóng không kịp suy nghĩ tiếp nữa.
Băng sương nhanh chóng lan tràn trên sa mạc, những nơi đi qua đều đã bị ngưng kết thành băng.
Một người côn trùng trọng giáp tốc độ hơi chậm một chút, lập tức bị đông cứng thành tảng băng ở nơi cách Cố Thanh Sơn không xa.
Người côn trùng kia liều mạng giãy dụa, cuối cùng cũng không chạy thoát được.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua, lập tức tăng nhanh tốc độ.
— Cũng không ai biết, uy lực của băng sương kia đến cùng là thế nào, rốt cục có thể tránh thoát ra từ đó hay không.
Nếu như không tăng nhanh tốc độ, sẽ bị băng sương đông cứng tại chỗ ngay lập tức.
Cho dù là phi hành, cũng cần tránh đi luồng không khí lạnh không ngừng lan tràn trong hư không, nếu không cũng sẽ bị đông cứng lại tại chỗ!
Cố Thanh Sơn trực tiếp lấy ra toàn bộ thực lực của kẻ tên là Lê Cửu này, thậm chí còn "vượt" hơn một chút, nhằm lợi dụng nhanh chóng tránh đi băng sương trên mặt đất.
Trừ hắn ra, còn có một vài kẻ may mắn còn chưa kịp tiến vào ốc đảo.
Những người này đều chạy thục mạng ra xa cứ như đang nổi điên.
Đáng được ăn mừng chính là, "Kẻ diệt tuyệt vạn vật và chúng sinh" cũng không chú ý tới lũ sâu kiến trên sa mạc này.
Trong miệng của nó phát ra từng trận tiếng nổ đùng đoàng trầm thấp.
—— Trong toàn bộ ốc đảo bị nó ăn hết, có những kẻ phụ thuộc danh sách, người côn trùng, và tộc rồng với số lượng không cách nào đếm hết được.
Tạch tạch tạch tạch tạch cạch!
Miệng của gã khổng lồ bắt đầu nhúc nhích.
Nó đang nhai.
Nhai nhai.
Nhai nhai nhai nhai nhai nhai ——
Đột nhiên, tất cả tiếng vang công kích đã hòan toàn biến mất.
Ực!
Gã khổng lồ nuốt hết mọi thứ trong miệng xuống.
Bên trong thế giới đã không còn bất cứ tiếng động nào nữa, tất cả mọi thứ bỗng hóa thành tĩnh mịch.
Gã khổng lồ đứng tại chỗ, phát ra tiếng rên nhẹ thật dài.
Những thức ăn vừa rồi có vẻ đã khiến cho gã ta hài lòng.
. . .
Cố Thanh Sơn chạy thục mạng về phía trước, bỗng nhiên phát hiện không đúng.
—— Tại sao ta phải liều mạng chạy kia chứ?
"Ra đi, Heo Hắc Ám!"
Hắn hô một tiếng, lập tức có một cái lưng kiên cố giúp hắn nhô lên cao, chở hắn tiếp tục chạy về về phía trước.
—— Con heo rừng hắc ám có sở trường là công kích và chạy, tốc độ cũng không yến hơn so với Lê Cửu!
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên lưng con heo, âm thầm đề phòng.
Heo rừng phụ trách chạy, hắn thì phụ trách đề phòng.
Phương thức tiến lên như vậy mới coi như ổn thỏa.
Hắn nhìn lại về phía sau, chỉ thấy băng sương kia cách mình càng ngày càng xa, lại bị bão cát vô biên che giấu ở phương xa.
Chít chít!
Một tiếng côn trùng kêu truyền đến.
Chỉ thấy một người côn trùng phía sau mọc ra hai cánh xuyên qua bão cát, đuổi kịp Cố Thanh Sơn.
"Tăng thêm tốc độ, điểm tập hợp hẳn là ngay ở hướng tây nam."
Người côn trùng nói một câu về phía hắn, sau đó chấn động hai cánh, nhanh chóng vượt qua heo rừng hắc ám, bay về phía trước.
Cố Thanh Sơn mở to miệng, lời còn chưa kịp nói, đối phương đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Hắn cứng đờ, tự nhủ: "Chạy nhanh như vậy. . ."
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng hiển hiện trong hư không:
[Con heo rừng hắc ám của ngài đã bị lây nhiễm độc tố tê liệt thần kinh cấp ba của Trùng tộc.]
[Hệ thống thần kinh vận động của heo rừng hắc ám đang bị ăn mòn, trong một thời gian ngắn sau tốc độ chạy sẽ giảm xuống.]
Cố Thanh Sơn: ". . ."
Con côn trùng vừa rồi đã ra đòn phủ đầu mình, lặng lẽ tay tay với thú cưỡi của mình, sau đó thì chuồn mất.
"Cái này không được, nhất định phải báo cáo nhanh cho văn minh kỷ nguyên."
Cố Thanh Sơn nhìn một cái về hướng giao diện danh sách chiến tranh, chỉ thấy giao diện vẫn là một màu xám xịt.
Lại cúi đầu xem xét, phát hiện tất cả xúc tu Ma Hoàng trên cánh tay trái đều đang trong trạng thái ngủ say.
Thông tin bị tận thế ngăn cách.
Xúc tu cũng thu được mệnh lệnh, không được công kích quân đồng minh.
—— Khó trách đối phương dám làm càn như vậy!
Cố Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng, tìm kiếm trong tủ đồ cá nhân của Lê Cửu, rốt cuộc cũng tìm được mấy viên thuốc giải độc.
Hắn cũng không biết những chất thuốc này có hiệu quả như thế nào, dứt khoát lấy ra hết, đặt hết lên trên bàn tay, để đến bên miệng con heo rừng.
"Đến, ăn chúng đi." Cố Thanh Sơn nói.
Hết chương 2759.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2760
Bạn cần đăng nhập để bình luận