Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1543. Tiếng Vọng Tuyệt Vời


Đánh dấu
Bao vây?
Ngươi chỉ có một người, sao lại dám nói là bao vây chúng ta?
Đám cướp không nhịn được nhìn về phía người kia.
Chỉ thấy người kia có dáng người vừa phải, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.
Ánh mắt vô hồn, khuôn mặt đờ ra, cái mũi của nó sắc bén và dài giống như mỏ chim, miệng thì mang theo nụ cười cứng ngắc.
Đây là một mặt nạ hề có mỏ nhọn và khuôn mặt tươi cười. Dường như nó đang muốn lấy lòng ai, nhưng cũng giống như không muốn lấy lòng gì cả, chỉ là đang bày ra một biểm cảm khó hiểu mà thôi.
Tất cả bọn cướp cùng dừng lại.
“Người mình, đừng ra tay!”
“Là người của mình.”
“Người của mình!”
“Ha ha, anh ta thật có khiếu hài hước, lại đi giả mạo cảnh sát!”
Bọn họ vội vàng ra hiệu nói với nhau.
Thằng Hề tiện tay ném loa phát thanh ra phía sau lưng, nhanh chóng đi vào ngân hàng.
“Đã đuổi theo giết những cảnh sát kia rồi?”
Đầu sỏ bọn cướp nhìn Thằng Hề, mang theo ý cười nói.
“A, đúng vậy. Những tên kia đã biết rõ phía sau chúng ta có nhân vật lớn, đâu dám ra tay chọc chúng ta, thật khiến người ta bực bội quá mà.” Thằng Hề thở dài nói.
"Ha ha ha ha!" Đám cướp cười vang.
Kính chống đạn của các quầy trong ngân hàng đã bị tháo ra hết, toàn bộ đại sảnh biến thành một mặt phẳng rộng rãi.
Một đám thi thể của nhân viên đặc vụ nhuộm đỏ toàn bộ sàn nhà bằng gỗ.
Phần lớn con tin đã bị giết chết, chỉ còn vài cô gái nghẹn ngào trốn ở một góc với quần áo không chỉnh tề.
Thằng Hề liên tục quan sát xung quanh, im lặng nhớ kỹ toàn bộ chỗ đứng của tất cả bọn cướp.
“Vậy ngươi có xử lý mấy tên có mắt không tròng đó không?” Có người cao giọng hỏi.
Thằng Hề nghẹn ngào nói: “A, thật không phải, ta không giết chết bọn hắn, nhưng chuyện này ta có thể làm lại.”
Hắn ta nói một cách bi thương, sau đó vươn tay lấy một cây trường câu từ trong hư không ra.
Vong Xuyên Ly Hồn Câu!
Ánh sáng mờ nhạt và tia sáng đỏ hòa quyện vào nhau, giống như là một nỗi kinh sợ lóe lên trong đại sảnh ngân hàng rồi biến mất.
Tất cả bọn cướp đều ngã xuống, nằm ngổn ngang.
Thằng Hề bay về chỗ cũ, hạ xuống.
Hắn ta nhìn những linh hồn hoảng sợ bên trên Vong Xuyên Ly Hồn Câu kia, có vẻ rất hài lòng.
Thằng Hề nói trong niềm vui sướng bệnh hoạn: “Như vậy, ta sẽ đưa các ngươi đi đầu thai, chờ khi nào các ngươi trưởng thành lần nữa thì có thể lại tới tìm ta…”
“Ta đảm bảo, lần sau ta nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Thằng Hề đang định khởi động sức mạnh trên Vong Xuyên Ly Hồn Câu để hoàn toàn loại bỏ những linh hồn này thì lại một giọng nói bất chợt làm dừng lại.
“Xin hãy nương tay!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Trên thân thể của tên đầu sỏ bay ra một cái bóng mờ.
Bóng mờ hóa thành một hình người rõ rệt.
Đó là một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề.
“Ta không biết ngươi là thần thánh phương nào nhưng ta muốn cho ngươi biết, bọn họ là người của ta.” Ông ta nói.
“Ngươi là ai?” Thằng Hề tò mò hỏi.
Người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Ngay cả ta ngươi cũng không biết…. Xem ra dây là chuyện ngoài ý muốn.”
“Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là chánh án của thành phố Tội Ác này.”
Lần này thì Thằng Hề tò mò thật sự.
Hắn ta vung trường câu, chỉ vào thi thể những tên cướp kia, hỏi: “Chánh án các hạ, cách ngài thi hành pháp luật thật sự là khác người.”
Người đàn ông trung niên nói: “Trong thành phố này khắp nơi đều là giao dịch bẩn thỉu, hành vi tội ác, trong một số trường hợp thì chuyện này còn được cấp cao thành phố dung túng. Mà ta, người đại diện cho sức mạnh công chính của luật pháp, tuyệt đối sẽ không cho phép những tên chuyên làm mưa làm gió, cưỡi đầu cưỡi cổ nhân dân kia được thoải mái.”
Thằng Hề nói: “Cho nên mới có lần hành động này?”
Người đàn ông trung niên kia mỉm cười, nói: “Đúng, thật ra là bọn họ đang lan tỏa chính nghĩa, vì thế xin hãy tha cho bọn họ đi, và hãy cho ta xem gương mặt thật của ngươi.”
Thằng Hề nhìn về phía thi thể của những nhân viên đặc vụ kia, lại dùng trường câu chỉ vào mấy thi thể con tin, đặt câu hỏi bằng một giọng đầy hoang mang và khó hiểu: “Ngươi nói, cái này là đang lan tỏa chính nghĩa?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Vì một ngày mai tốt đẹp hơn, dù sao cũng phải hi sinh một số người.”
Thằng Hề từ từ giơ Vong Xuyên Ly Hồn Câu lên.
Ầm!
Cần câu rung rung.
Ánh sáng mờ mờ phá tan thế giới này, làm hiện ra dòng sông lớn mênh mông vô tận.
Linh hồn của mấy chục tên cướp đã bị hút vào dòng sông lớn, rơi thẳng vào trong nước sông, sau đó bị nước sông cuốn đi về phía địa ngục.
Ánh sáng vừa được thu lại, tất cả hiện tượng kì lạ biến mất.
“Rất tốt, ngươi đang muốn đắc tội với ta, chống lại chính nghĩa duy nhất của thành phố này.” Người đàn ông trung niên nói với sắc mặt âm trầm.
Thằng Hề đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, dùng trường câu cọ xát trên thi thể của tên đầu sỏ, nhìn một cách đầy yêu thương, rồi mới từ từ thu hồi nó về lại sau lưng.
“Thật ngại quá, Chánh án tiên sinh, cho dù ngươi đang phất cao lá cở chính nghĩa thì ta cũng không nể mặt ngươi.”
Thằng Hề nói một cách áy náy: “Bởi vì ta đại biểu cho tội ác, giết người mới cho ta cảm giác thoải mái.”
Vừa dứt lời, đồng hồ trên tay hắn phát ra động tĩnh nho nhỏ, kim giây kim phút bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
“Ta đại diện cho pháp luật của thành phố này, là người đứng đầu trong Viện Tòa Án Tối Cao.”
“Thằng Hề, không cần biết người đứng đằng sau ngươi là ai, ta bảo đảm rằng ngươi sẽ phải hối hận.”
Người đàn ông trung niên nói xong câu đó, ánh sáng toàn thân dần dần tắt đi.
Ông ta biến mất trên khối thi thể.
Thằng Hề giống như không hề cảm nhận được gì, vừa khe khẽ ngâm nga một bài hát vừa đi tới một góc của ngân hàng.
Ở đó có một bộ bản đồ của thành phố.
“King keng koong, tìm được rồi.”
Thằng Hề dùng tay chấm một ít máu trên mặt đất, nhẹ nhàng đánh dấu trên góc của bản đồ.
Kia là địa chỉ của Viện Tòa Án Tối Cao của thành phố Tội Ác.
“Nợ máu phải trả bằng máu… mặc dù đây không phải là món nợ của cá nhân ta, nhưng bây giờ ta phải làm việc thật tốt.”
Thằng Hề tự lẩm bẩm một mình, giơ tay lên, nhìn vào Đồng Hồ Tội Ác.
Thời gian lại trôi qua bảy phút.
Một nhóm chữ nhỏ màu xám cũng hiện lên trong hư không:
[Dựa vào sự thể hiện của ngươi, ngươi đã đi đến phút thứ tám.]
[Ngươi có thể lựa chọn đổi sang bảy loại năng lực siêu phàm khác nhau, cấp bậc những năng lực này cũng tương tự như Mặt Nạ Thằng Hề.]
[Mặt khác, ngươi cũng có thể đổi tất cả bảy phút này trong một lần duy nhất, giành được một loại năng lực nào đó mạnh hơn.]
[Xin hãy lựa chọn.]
Thằng Hề suy nghĩ một chút.
Trong thế giới này, kẻ mạnh nhất là có thực lực cao hơn mình gấp ba lần, mà thời gian của mình chỉ có mười hai tiếng.
Mình không phải là Trương Anh Hào.
Người như Trương Anh Hào có thể tận dụng đến mức tối đa mỗi một loại sức mạnh hoặc đạo cụ nào đó để giết chết kẻ địch của mình.
Đó là phong cách làm việc của một sát thủ.
Trong khi đó, với phong cách chiến đấu của mình thì thật ra lại hợp với kiểu giải quyết vấn đề bằng một phương pháp mang tính bất ngờ hơn.
Thằng Hề nghĩ tới đây, trong lòng cũng đã đưa ra sự lựa chọn.
“Ta chọn cách đổi hết cả bảy phút trong một lần để lấy một loại sức mạnh nào đó mạnh hơn.”
Hắn ta im lặng tự nói với Đồng Hồ Tội Ác ở trong lòng.
Theo sự lựa chọn của hắn ta, một hàng chữ màu xám lại xuất hiện:
[Kết hợp với phẩm chất riêng biệt của cá nhân ngươi, Đồng Hồ Tội Ác trao cho ngươi năng lực siêu phàm thứ hai.]
[Tiếng Vọng Tuyệt Vời tràn đầy cảm giác nghệ thuật.]

Ban đêm.
Bên trên tháp đồng hồ đối diện với Viện Tòa Án Tối Cao.
Thằng Hề đứng im bất động.
Ở một góc sau lưng hắn ta, mấy cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi ở đó ăn uống một cách chậm rãi.
“Các cô không cần đi theo tôi.” Thẳng Hề nói mà không quay đầu lại.
Một cô gái nói: “Không còn cách nào khác, chúng tôi đã bị cuốn vào bên trong trận tranh chấp giữa các nhân vật lớn, chắc chắn không có chuyện may mắn thoát khỏi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận