Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2175. Cách Giết Không Cần Nhìn Không Cần Nghe


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lên tiếng: “Mạo muội hỏi một chút, hệ thống thế giới này rốt cuộc có kết cấu như thế nào? Ít nhất tôi cũng phải biết được điểm này.”
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới nói: “Trên bầu trời là kết giới, một khi ra ngoài thì sẽ tới trên mặt đất, bất cứ khi nào cũng có thể gặp phải quái vật tận thế kia... Ta không thể ở thế giới này lâu, chờ ngươi giết chết nó, ta sẽ trở lại.”
Âm thanh biến mất, toàn bộ sương máu tiêu tan.
Kẻ Nhìn Xuống Vạn Giới đi rồi.
Chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn đứng ngẩn ngơ giữa không trung.
Hắn dõi mắt ngắm nhìn nơi xa xôi trên bầu trời.
Bên ngoài bầu trời chỉ có một tầng kết giới, đi qua kết giới chính là thế giới chủ bị quái vật tận thế kia hủy diệt.
Suy nghĩ một chút, thực ra vừa rồi cũng rất nguy hiểm.
Nếu như trứng ma khổng lồ đột nhiên công kích mình, đánh mình văng tới bên ngoài bầu trời, sau đó cũng sẽ bị quái vật tận thế phát hiện.
Còn mình cái gì cũng không biết, vừa gặp phải quái vật kia thì tức khắc chết đi.
Nhưng bây giờ, trứng ma khổng lồ chỉ còn là một đống máu thịt, mà mình thì còn sống.
Thực ra có vài phần may mắn.
Nếu như mình hành động chậm đi một chút, hoặc là lỡ nói sai một câu nào đó, vậy thì xong rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn còn chưa hết sợ hãi, dứt khoát không nghĩ tiếp nữa.
Hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể giết chết quái vật tận thế kia.
Đối phương chỉ cần hét lên một tiếng, mình sẽ chết, cũng chính là tục gọi “Mở miệng một cái liền quỳ”.
Cái này còn đánh như nào được?
Xoạc chân cũng không dùng được.
Cố Thanh Sơn trầm tư, bỗng nhiên trong đầu nảy lên một ý tưởng.
Bất Chu - Không Kiếp!
Không Kiếp là sức mạnh đến từ tận thế, nhất định có thể gây thương tổn cho đối phương.
Nhưng quyền pháp thì phải thi triển ngay trước mặt mới được.
Cho dù nhắm mắt lại không nhìn đối phương, muốn bắt trúng động tác và vị trí của đối phương, đánh ra một quyền chuẩn xác, thì cũng phải cảm ứng được đối phương.
Tình huống này...
Cũng chính là kết cục giống như Liêu Tiểu Pháo.
Xem ra quyền pháp không được.
Ngoài ra, tất cả thuật pháp đều không thể thương tổn tới quái vật kia.
Muốn ra tay dưới tình huống không thể nghe không thể nhìn, mình chỉ có một cách duy nhất.
Phi kiếm.
Cố Thanh Sơn di chuyển tầm mắt, nhìn về phía hư không.
Địa kiếm, Triều Âm kiếm cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hắn, hiện lên từ hư không, lơ lửng trước mắt hắn.
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu.
Phương pháp tạo ra Thiên Địa song kiếm mặc dù là do Mạc nghĩ ra, nhưng đúng là Nhân tộc cực cổ làm ra, xem như là vật được tạo ra bởi chúng sinh.
Như vậy...
Triều Âm kiếm?
Triều Âm kiếm chính là được tạo nên bởi các vị thần.
Thực ra lúc tới thế giới Phủ Bụi, Cố Thanh Sơn mới biết được thần linh cũng là một loại trong chúng sinh.
Chẳng qua là sinh mệnh loại pháp tắc.
Điều này có nghĩa rằng Triều Âm cũng không được.
Vật được tạo ra bởi chúng sinh không thể gây thương tổn tới quái vật kia.
Chỉ còn lại một thanh kiếm.
Cố Thanh Sơn thầm nói trong lòng: “Giao diện Chiến Thần, cho ta xem thuyết minh cơ bản của Lục Giới Thần Sơn kiếm.”
Dòng chữ nhỏ lập tức hiển thị giữa không trung.
[Lục Giới Thần Sơn kiếm.]
[Kiếm được thế giới cung phụng, thần khí Hoàng Tuyền đạo.]
[Kiếm này là hiện thân của pháp tắc thuộc về núi Đại Thiết Vi của thế giới Hoàng Tuyền.]
[Uy năng bao gồm có: Bất Hủ, Đoạn Pháp, Tuệ Mệnh, Thần Sơn Hộ Giới, lần lượt được mô tả như sau:]
[...]
Cố Thanh Sơn gật đầu như có điều suy nghĩ.
Lục Giới Thần Sơn kiếm...
Thanh kiếm này cũng không phải được chúng sinh tạo ra, mà là vật hiện thân của pháp tắc Lục Đạo.
Kiếm này có thể gây thương tổn cho quái vật tận thế kia!
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã xác định.
Kiếm có rồi, bây giờ còn cần phải giải quyết một vấn đề quan trọng nhất.
Làm sao để chiến đấu với quái vật kia dưới tình huống không được nghe không được thấy.
Cố Thanh Sơn suy đi tính lại, hồi tưởng mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Hắn nhìn về phía không trung xa xôi.
Chỉ thấy cánh cửa lúc tới đây vẫn mở ra giữa không trung.
Cố Thanh Sơn vọt thân lên, đi qua cánh cửa sắt to lớn, sau đó bay về phía con đường lúc hắn tới đây.
Thân hình hắn lóe lên mấy lần liên tục, đi qua khoảng cách dài, cuối cùng tới chỗ Sơn Nữ.
Chỉ thấy trên thềm đá chật hẹp, thiếu nữ Thánh anh linh vẫn duy trì thuật pháp thuần khiết, bao bọc sự sống của Laura và Liêu Tiểu Pháo.
Sơn Nữ đứng phía trước ba người, trong tay cầm trường kiếm, lặng lẽ canh giữ.
Xung quanh nàng, thi thể chồng chất hai bên hang động, dày đặc chi chít, kéo dài tới chỗ xa.
Toàn bộ pho tượng hồi sinh đều chết hết rồi.
Chết dưới kiếm của Sơn Nữ.
“Sao công tử lại trở về?” Sơn Nữ nhìn Cố Thanh Sơn, kinh ngạc hỏi.
“Có một con quái vật, cần tôi và cô hợp lực mới thắng được, mới có thể cứu Laura và Liêu Tiểu Pháo.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng.” Sơn Nữ hớn hở nói.
Lệ gấp gáp hỏi: “Ở đây làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Các cô không thể đi về phía trước, chỗ đó là chiến trường của ttôi, lát nữa sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Vừa nói Cố Thanh Sơn vừa lấy trận bàn ra, hai tay vung lên nhanh như chớp giật.
Tầng tầng ánh sáng thần thánh dần thành hình, sau đó lại biến mất giữa không trung.
Hơn mười pháp trận phòng ngự hoàn thành!
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một cánh cửa, đặt xuống mặt đất vang lên một tiếng “bịch”, nói: “Cánh cửa này có thể tạm thời bảo vệ các cô.”
Trên cửa vang lên một giọng nói: “Không sai, có ta ở đây tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.”
“Năng lực phòng ngự của nó rất mạnh?” Lệ nghi ngờ hỏi.
“Có thể cô sẽ cần một ít bảo thạch để kích thích sức mạnh của nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn tháo “Nhẫn Bá Tước Kinh Cức” trên tay xuống, lựa chọn trong đó một phen, cuối cùng lấy ra một sợi dây xích màu vàng, bấy giờ mới đưa chiếc nhẫn cho nàng ta.
“Trong chiếc nhẫn này có kha khá bảo thạch, đủ dùng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chỉ cần bảo thạch?” Lệ không yên lòng hỏi.
Cánh cửa thấy chiếc nhẫn, hưng phấn kêu lên: “Em gái yên tâm đi, chỉ cần có bảo thạch thì mọi chuyện đều không thành vấn đề. Bất kể có bao nhiêu kẻ địch tới đây, bất kể bọn chúng bày trận thế như thế nào, tất cả đều không dùng được.”
Lệ cầm lấy chiếc nhẫn.
Cố Thanh Sơn thấy mọi chuyện đã dặn dò cặn kẽ, bèn cất sợi dây xích màu vang kia, sau đó gật đầu nói với Lệ: “Tôi phải đi rồi.”
“Nhanh một chút, tôi vẫn liên tục phóng ra thuật pháp, cầm cự không được bao lâu.”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Laura và Liêu Tiểu Pháo, chỉ thấy dao động sinh mệnh trên thân hai người đã giảm đi rất nhiều.
Bọn họ sắp triệt để hóa đá!
Sắc mặt Cố Thanh Sơn nghiêm túc.
Sơn Nữ liếc hắn một cái, nói nhỏ: “Công tử, đừng lo lắng, tôi cùng công tử đi giết địch.”
Nàng nhập vào trong Lục Giới Thần Sơn kiếm, lẳng lặng hạ xuống sau lưng hắn, ẩn vào hư không.
“Lệ, yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này!”
Vừa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã biến mất.
Hắn liên tục bay vút, lóe lên vài lần, nhanh chóng đi qua cánh cửa sắt thép, trở về thế giới đổ nát vừa rồi.
Lướt qua bầu trời, Cố Thanh Sơn bay thẳng xuống mặt đất hoang tàn.
Hắn vừa bay vừa thuật lại mọi chuyện cho Sơn Nữ nghe.
“Công tử, chúng ta đánh như thế nào?” Sơn Nữ hỏi.
“Dùng cái này.”
Cố Thanh Sơn giơ sợi xích màu vàng trong tay lên, nói.
"Đây là cái gì?" Sơn Nữ hiếu kỳ nói.
“Một món thần khí, vật phẩm Laura sưu tầm được, có thuộc tính ẩn náu tuyệt đối và kéo dài vô hạn.” Cố Thanh Sơn nói.
Những thứ Laura sưu tầm đều không phải là vật tầm thường, nhất định là bảo vật chân chính.
“Nhưng đây là vật do chúng sinh tạo ra, sợ rằng không thể gây thương tổn cho quái vật tận thế kia, thậm chí ngay cả trói buộc nó cũng không làm được.” Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn khẽ cười, nói: “Đương nhiên, tôi cũng không trông cậy vào nó để giết địch.”
“Vậy...” Sơn Nữ khó hiểu nỏi.
“Đối với loại quái vật tận thế này, tôi không thể nhìn nó cũng không thể nghe nó, bằng không nhất định phải chết.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này hắn đã đáp xuống mặt đất, bên cạnh thi thể của trứng ma khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận