Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1590. Ba Chức Nghiệp


Đánh dấu
Tại Tu Tập Xã.
Buổi sáng hôm nay, tất cả thiếu niên đều ngồi ngay ngắn trong phòng học, không ai vắng mặt.
Một ông lão để râu dê đi vào phòng học.
Ông ta hắng giọng một cái, nói: "Hôm nay, chúng ta sẽ học về các chức nghiệp.”
Một miếng đá mỏng xuất hiện trong tay ông ta.
"Mọi người đều biết, bên trong Hang Sâu Vạn Thú chúng ta, chức nghiệp được chia làm cả thảy ba loại —— "
Không ít học sinh réo ầm lên: "Thông linh Võ giả, Binh khí sư và Cốt sư!"
"Không sai." Ông lão nhét miếng đá vào trên bục giảng, nhấn mạnh thêm: "Nhưng phải nhớ kỹ, đây chỉ là các chức nghiệp ở thế giới chúng ta. Trên thực tế, bên trong hư không vô tận, chủng loại chức nghiệp đều đang gia tăng mỗi ngày, không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu loại chức nghiệp chiến đấu."
"Dạ rõ!" Các thiếu niên cùng trả lời.
"Được, bây giờ chúng ta hãy trải nghiệm thử sức mạnh của Binh khí sư. Ta hỏi một chút, còn ai chưa học qua khóa học của ta?" Ông lão nói.
Đám người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Hắn là người mới tới, đến nay chỉ học qua khóa lịch sử và khóa chiến đấu.
"Này cậu nhóc, trò tên là gì?" Ông lão hỏi.
"Lý Thu Sơn." Cố Thanh Sơn đáp.
"À, ta biết trò rồi, em trai Đao Tôn và U Nữ. Tới đây, đi lên bục giảng đi." Ông lão hòa nhã nói.
Cố Thanh Sơn theo lời đi đến bục giảng.
—— Không biết rốt cuộc Binh khí sư đó là như thế nào.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng rất tò mò.
"Nắm chặt miếng đá kia." Ông lão dặn dò.
"Vâng."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía miếng đá.
Nó có màu xám, trông tựa như một miếng ngói cũ không đáng để ý.
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Sơn đưa tay nắm chặt miếng ngói cũ ấy.
Bỗng nhiên, ngói cũ sáng lên lấp lánh, trong nháy mắt chia ra thành hai cây chủy thủ mới tinh sắc bén sáng như tuyết, rơi vào trong hai tay hắn.
"Ây da!"
Cố Thanh Sơn giật mình kêu một tiếng.
Hai cây chủy thủ kéo hắn đi, không ngừng đâm tới khoảng không phía trước, trong khoảnh khắc đã múa xong một bộ thuật ám sát hung ác.
Ngay sau đó, từng ánh lửa cháy lên ngưng tụ thành vài sợi dây nhỏ, không ngừng lượn lờ quanh Cố Thanh Sơn.
Đây là một loại bảo vệ sao?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, chỉ thấy trên chủy thủ xuất hiện từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên bay ra ngoài vài trượng, cắt chém không khí xung quanh làm phát ra tiếng vù vù chói tai.
"Buông tay!"
Ông lão quát to một tiếng, đập lên tay Cố Thanh Sơn, làm hai cây chủy thủ rơi xuống mặt đất.
Ông ta lại nhẹ nhàng đưa tay nhấn một cái về phía hư không.
Ánh sáng lạnh lẽo sắc bén bay ra ngoài lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, hai cây chủy thủ đã lại biến trở về thành miếng đá mỏng màu xám, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
"Được rồi, trở về chỗ của trò đi."
"Vâng, thưa thầy."
Cố Thanh Sơn trở về vị trí của mình, ngồi xuống.
—— Thật là kỳ diệu.
Không ngờ binh khí này mang theo thuật ám sát, hơn nữa còn cùng loại với sức mạnh "thần thông".
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, đó chưa phải là giới hạn của chủy thủ.
Nó còn có nhiều uy năng khác nữa.
Ông lão nói: "Được rồi, để ta giải thích cho rõ hơn."
"Ở trong khu mộ lớn có đủ loại binh khí, giáp cụ và các bảo vật khác."
“Khi tận thế từ trong khu mộ giáng lâm xuống thế giới chúng ta, nó cũng ngẫu nhiên mang theo một vài bảo vật mạnh mẽ."
"Những bảo vật này đều chứa uy lực không thể tưởng tượng nổi, thậm chí lưu giữ lại linh trí, có thể trợ giúp chúng ta thông linh, thu được một ít năng lực, truyền thừa và quyền thuật."
"Trong chúng ta, có vài người trời sinh có thể dễ dàng liên kết với những bảo vật này, được bảo vật lựa chọn, được chúng xem là chủ nhân mới."
"Những người như thế được gọi là Binh khí sư."
"Về phần Cốt sư, yêu cầu đối với thông linh thì cao hơn một chút."
Ông lão nói xong, lấy ra một mẩu xương trắng dài và nhỏ, nhẹ nhàng để lên bàn.
"Cái này rất nguy hiểm, không thể để cho các trò đụng vào."
Ông ta vừa nói, vừa thuận tay chạm lên mẩu xương.
Mẩu xương khẽ run lên.
Lập tức, hư không vặn vẹo tách ra hai bên, một xác chết quái dị xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây là một cô gái mặc chiến giáp đã vỡ nát, da thịt toàn thân mang màu tím đen. Nàng nhắm hai mắt, yên lặng hiện lên từ trong hư không.
"Một vài khúc xương chứa đựng ý chí của chủ nhân nó khi còn sống, thông qua phương pháp liên kết đặc biệt, chúng ta có thể liên kết với ý chí kia, khiến nó hiện ra hoàn toàn."
Ông lão chỉ vào xác chết nữ kia, nói: "Như các trò thấy, mẩu xương trắng này là xương trên người cô ta. Ta đã dùng bí pháp của Cốt sư để thúc đẩy mẩu xương, qua đó liên kết với ý chí của nàng ta và khiến nó hiện ra ngoài."
"Phương pháp triệu hồi chủ nhân mẩu xương kiểu này có thể phát ra được bao nhiêu sức mạnh, một là phải xem chủ nhân của khúc xương ấy khi còn sống mạnh bao nhiêu, hai là phải xem Cốt sư sử dụng bí pháp liên kết có năng lực thông linh mạnh hay yếu."
"Xác chết của nữ chiến sĩ này, ta đã thông linh hơn một trăm năm, bây giờ có thể phát huy được ba phần chiến lực của nàng ta khi còn sống."
"Vào lúc đối kháng với tận thế, nàng ta sẽ kề vai chiến đấu với ta."
Toàn bộ lớp học lặng ngắt như tờ.
Các thiếu niên vừa sợ hãi vừa hưng phấn nhìn về phía xác chết kia.
"Còn nhớ ta nói gì không? Đây là loại thông linh cấp bậc khá cao, cần có rất nhiều kiến thức và bí pháp, mà đương nhiên, thứ cần thiết hơn cả chính là thiên phú." Ông lão cao giọng nói.
Ông ta cách không chạm nhẹ vào mẩu xương.
Chỉ một thoáng sau, đã không thấy xác chết đâu nữa.
Ông lão vén tay áo lên, tiếp tục nói: "Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ nói về Thông linh Võ giả."
"Chức nghiệp này rất thú vị —— Những truyền thừa Võ giả lấy được nhờ phương pháp thông linh đều đến từ nơi rất sâu trong khu mộ, đó là nơi mà từ xưa đến giờ chúng ta không cách nào đặt chân tới."
"Kẻ có thể trở thành Thông linh Võ giả, bình thường đều sẽ có được một vài bí pháp võ đạo vô cùng cường đại."
"Tóm lại, ba loại chức nghiệp của Hang Sâu Vạn Thú chúng ta, cho dù là tại hàng tỉ thế giới trong hư không cũng vẫn được xem là rất nổi tiếng."
"Bởi vì chúng ta có một ngôi mộ chứa đựng vô số tận thế và vô số kho báu."
"—— Nó, là bí mật của Lục Đạo, nằm yên ở đó chờ đợi chúng ta khám phá."
........
Buổi chiều.
“Đi vào đi, khi nào tan học ta sẽ mở cửa.”
“Vâng, cảm ơn thầy.”
Cố Thanh Sơn quay người lại, nói lời chào với giáo viên chiến đấu.
Giáo viên chiến đấu đóng cửa lại.
Cửa biến mất.
Trong thế giới đêm tối đã bị diệt vong này chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn.
Hắn lấy chăn nệm ra, trải lên vách tường kim loại đã sụp đổ, sau đó chui vào trong chăn, chuẩn bị cho lần xuất phát này.
Dạ Du Thần có thể phá bỏ tất cả mọi rào cản, trực tiếp đi đến một nơi nào đó.
Đã như vậy, sao không đi vào ngôi mộ lớn nhìn thử xem?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Cố Thanh Sơn đã lập tức xác định đây là chuyện cần làm.
Nhân tộc của thế giới Ác Quỷ đã tiến vào ngôi mộ lớn.
Mặc dù trong thế giới Ác Quỷ cũng có một vài quỷ vật có thể biến hình, nhưng dù gì cũng không phải Ác quỷ Nguyên thủy chân chính cường đại.
Nếu như bọn chúng có thể nghiên cứu ra được gì đó từ trên thi thể ác quỷ kia, chẳng phải sẽ trở nên cường đại hơn ư?
Đã thu được thông tin ấy, Cố Thanh Sơn liền quyết định phải ngăn cản chuyện này.
Hắn nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên chậm và nhẹ.
Một lát sau, hắn ngủ thiếp đi.
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút.
Bỗng nhiên Cố Thanh Sơn cảm giác mình tỉnh lại.
Hắn khống chế ý thức của mình, không hề chìm vào lòng đất mà là bay lên, bay về phía xa xôi trên bầu trời.
Hắn đi qua bầu trời đêm đen tuyền, vẫn tiếp tục bay lên.
Đột nhiên, toàn bộ màn đêm tan biến, hiện ra một khoảng trời xanh thẳm.
Rốt cuộc hắn đã xuyên thủng thế giới này, đi tới vùng biển bên trên lưu phái Sơn Hải.
Cố Thanh Sơn vẫn không dừng lại.
Hắn bay xuyên biển, vẫn một mực xông lên, đi đến những ngọn núi treo lơ lửng trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận