Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3132. Ngoại truyện 2:Nếu như



Năm phút sau.
Người đàn ông sưng mặt sưng mũi kia múa bút thành văn:
"Cố Thanh Sơn bỗng cười một cách âm trầm, nói: 'Lúc đầu ta cũng không muốn dùng chiêu này...'
Xoẹt!
Hắn bỗng xoạc dọc!"
Cố Thanh Sơn cũng không chú ý tới điều này, hắn nhìn về Huyết Hải trống rỗng, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Người Ghi Chép Lịch Sử, ngươi nói những người chân thật kia, có tiếp nhận đoạn ký ức này không?"
Người đàn ông kia gập vở lại, nghiêm mặt nói: "Thực ra trong này có một khái niệm, ta phải nói cho ngươi hiểu rõ."
"Xin mời." Cố Thanh Sơn nói.
"Coi như Tà Ma sáng tạo nhiều thế giới song song hơn nữa, cũng phải dùng một thế giới ban sơ làm gốc, mà thế giới này cũng không phải là hư không." Người đàn ông nói.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ vài giây cũng hiểu được.
"Bên trong hư không cũng không có cái gì, những thế giới song song kia đương nhiên cũng không phải tới từ hư không." Hắn nói.
"Đúng là như vậy." Người đàn ông kia vỗ tay.
"Như vậy... Thế giới ban sơ là thế giới nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Giống như sư tôn ngươi vậy... vì đánh bại Tà Ma, mọi anh linh đều hoạt động chung quanh pháp thuật cả." Người đàn ông nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn sáng lên.
"Ngươi nói là, những người bên cạnh ta... thực ra đều là thật?" Hắn hỏi.
"Đúng, chỉ là bọn họ cũng không biết, đương nhiên sau khi mọi thứ kết thúc, cũng không nhớ rõ." Người đàn ông giải thích.
"Như vậy..."
"Ta đoán sau khi bọn họ biết rõ mọi thứ, chắc chắn sẽ tới tìm ngươi, thôi, hôm nay ta kết thúc câu chuyện này rồi, ngươi có thể tự mình quan sát."
Người đàn ông kéo một trang giấy từ trong quyển sách xuống, nhét nó vào trong hư không.
Tờ giấy kia lập tức hóa thành một màn sáng, hiện ra một cảnh tượng tại một thế giới nào đó.
Trong thế giới kia, đang tổ chức hoạt động chúc mừng cực kỳ náo nhiệt.
Các cường giả trong chư giới đều đoàn tụ lại, chúc mừng việc chúng sinh chiến thắng tà ma - việc lớn chắc chắn sẽ được ghi khắc vào vô số sử sách văn minh.
Tạ Đạo Linh đứng ở nơi cao nhất, cao giọng nói: "Chư vị, yên lặng một chút."
Đám người yên tĩnh lại.
Tạ Đạo Linh mỉm cười, nói: "Một trận chiến trong hư không, đã trải qua vô số năm tháng, trong đó đã diễn ra quá nhiều chuyện... đáng tiếc rằng các ngươi đều không nhớ rõ."
Nàng dùng một pháp quyết.
Từng quả cầu ánh sáng từ trong tay nàng bay ra ngoài, lơ lửng trước mặt của mỗi một cường giả.
"Nơi này là ký ức chiến đấu bên trong hư không, chỉ cần là những hình ảnh có liên quan tới Danh sách chung cực, ta đều có ghi chép lại."
"Còn có tiếp nhận nó hay không..."
"Là tự do của các ngươi."
Sau khi nói xong, những người ở đây đều trở nên do dự.
Thực tế, chúng sinh đã hoàn toàn chiến thắng trận chiến vĩ đại này.
Thế nhưng tại sao Tạ Đạo Linh lại ngưng tụ những hình ảnh ký ức này chứ?
Mọi người do dự không quyết.
Bỗng nhiên, có người đưa tay ra đầu tiên.
Đó là một thiếu nữ có mái tóc dài màu đỏ rực rỡ.
"Luôn cảm thấy... ta quên đi chuyện gì đó không nên quên..."
Thiếu nữ nói xong, đón nhận quả cầu ánh sáng.
Từng cảnh tượng lóe lên, mở ra trong đầu của nàng, hóa thành từng bức họa trong quá khứ.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên.
Người thiếu niên đó đứng trước mặt mình, sắc mặt nghiêm túc nói: "Xích Hộc, ngươi có nguyện ý từ bỏ pháp thuật loại phụ trợ của bản thân, để trở thành Người phát ngôn của Tử Vong hay không?"
Mà chính mình lại nói...
"Ta đã từng muốn làm lãnh tụ của đoàn đội, thế nhưng hiện tại xem ra, lực lượng của ta quá yếu..."
...
"Đương nhiên là ta nguyện ý ký kết khế ước với pháp tắc Chúa tể Tử Vong, đây là cơ hội mà ta có thể tiếp tục sống sót, cũng là nguyên bản lực lượng để ta có thể bảo vệ mọi người." Mình nói.
"Rất tốt, vậy chúng ta bắt đầu đi."
Thiếu niên nói xong, bỗng lấy một chai rượu ra.
"Làm gì vậy?" Mình ngạc nhiên hỏi.
...
"Đây là rượu gì?" Mình hỏi với vẻ hứng thú.
"Ta gọi nó là Tử Vong Liệt Diễm." Thiếu niên tùy ý đặt tên.
"Rượu ngon!"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng uống không thôi sao? Nhanh thử nghiệm xem lực lượng pháp tắc Tử Vong trên người có tăng lên hay không đi!"
"Xin lỗi, ta quên mất." Mình đỏ mặt nói.
...
"Rod, ngươi vừa mới nói ngoài phòng ngự ra, ta còn cần lực lượng công kích sao?"
"Đúng."
"Hiện tại ta đã hiểu, ngoài hai loại lực lượng phòng ngự ra, ta sẽ thành lập một loại lực lượng công kích nữa."
"Đã như vậy... Ngôi sao này của ta cũng không gọi là Bàng Giải nữa."
"Ta muốn gọi nó là Thiên Hạt."
...
Thiếu nữ với mái tóc dài đỏ rực này yên lặng quan sát từng cảnh tượng đã trải qua.
Cho tới khi...
Quán bar quen thuộc kia xuất hiện.
Mãi tới tận...
Tất cả cảnh tượng đều biến mất.
Toàn bộ lịch sử đã trở thành quá khứ, mà người thiếu niên kia lại một mình ở lại trong Huyết Hải.
Thiếu nữ im lặng rất lâu.
Cuối cùng...
Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Đạo Linh.
"Ừm? Thần Diễm Bất Diệt, Thủ hộ giả Long tộc chư giới, Sứ giả Bỉ Ngạn các hạ, ngươi có chuyện gì không?" Tạ Đạo Linh cười cười, hỏi.
Thiếu nữ không tránh đi ánh mắt của Tạ Đạo Linh, dùng giọng nói kiên định mà nhỏ bé hỏi:
"...Nếu như ta muốn tới Huyết Hải... Cần làm cách nào?"

Huyết Hải.
Tấm ván gỗ trôi nổi theo sóng.
Hai cái băng ghế ghép lại thành cái bàn, trên bàn còn đặt một nồi lẩu, nấu tới mức nước sôi sùng sục.
Cố Thanh Sơn và người đàn ông kia ngồi xổm bên cạnh hai băng ghế.
Bọn họ cầm bát đũa, ăn tới mức quên cả trời đất.
Người đàn ông ăn một miếng sách bò, trên mặt lộ vẻ thoải mái, ngay sau đó, hắn ta giống như nhớ tới điều gì đó, hỏi:
"Nếu như tất cả mọi người lựa chọn không tiếp nhận ký ức, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Cố Thanh Sơn kẹp một chiếc đùi gà lên, nói: "Mỗi người đều có quyền được lựa chọn, ta không muốn can thiệp."
"Nếu như chỉ có Anna nhớ tới ngươi..."
"Ta nói rồi, đây là tự do của họ, ta cũng không ép buộc."
"Thoải mái!"
Người đàn ông khen ngợi, bỗng ánh mắt ngưng tụ, lần nữa đưa đũa ra.
Bên trong nồi lẩu, một miếng mề gà vừa nổi lên, bên ngoài còn bọc một lớp đỏ tươi của ớt, rất mê người.
Ai ngờ Cố Thanh Sơn cũng nhìn thấy miếng mề gà này, đồng thời duỗi đũa ra.
Thực lực của hắn có một không hai chư giới này... cũng may hắn cũng không dùng lực lượng để đi tranh cướp đồ ăn với một Người Ghi Chép Lịch Sử.
Đũa của hai người chạm nhẹ vào nhau, nhìn lẫn nhau, lách qua đũa đối phương rồi bắt đầu gắp miếng mề gà kia.
Bỗng nhiên.
Đũa Cố Thanh Sơn ngừng lại.
Miếng mề gà kia bị người đàn ông kia gắp lên, nhét luôn vào trong miệng, mặc dù nóng tới mức hà hơi liên tục thế nhưng cũng không muốn phun ra.
Người đàn ông này vui vẻ nhai nuốt, rồi liếc nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lại đang trầm tư suy nghĩ, giống như tư tưởng trên mây vậy.
"Hả? Ngươi ngẩn người ra làm gì?" Người đàn ông kia kỳ quái hỏi.
Cố Thanh Sơn để đũa xuống, cau mày nói:
"Vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó... đang diễn ra..."
Chư giới ngoại truyện
Hết chương 3132.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3133
Bạn cần đăng nhập để bình luận