Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1636. Đi Tìm "Ta"


Đánh dấu
Sơn Hải Tê Hà cầm chặt tay hắn, giọng nàng ta hơi run run: "Sơn Hải Tê Hà ta ở đây lập lời thề! Ta chính là linh hồn con người duy nhất còn tồn tại khi nhận lấy truyền thừa trong Hang Sâu Vạn Thú, ta đại biểu tất cả cường giả biết được về bí mật truyền thừa của Hang Sâu Vạn Thú, ta sẽ kết thành đồng minh sinh tử với ngươi!"
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn về phía chuôi kiếm được bao phủ bởi sương mù đen, nói: "Chờ ta chút."
Kiếm linh liền hỏi: "Ngươi còn muốn làm cái gì?"
Cố Thanh Sơn đưa tay ra, nắm chặt lấy Thiên Địa song kiếm.
"Lạc Băng Ly!" Hắn kêu gọi.
"Hả? Ta đây." Lạc Băng Ly trả lời.
"Ta nhớ được vào thời thượng cổ, tại giây phút cuối cùng, ngoại trừ Thiên Địa song kiếm, cô đã thu thập tất cả linh kiện cấu tạo binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ánh mắt của ngươi thật tinh tường, đúng là như vậy." Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn nói tiếp: "Ta nhớ được... khi trước Lâm trốn trong bóng tối, mà cô để cho ta đoán thân phận của cô... Thực ra cô chính là khí linh của cái binh khí của Vực Sâu Vĩnh Hằng kia. Khi binh khí được rèn xong thì cô cũng vừa ra đời, mà tên thật của Thiên Địa song kiếm chính là: Hồn khí Vực Sâu, bộ phận chính của binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, Binh khí trấn ma tại đáy Vực Sâu vô tận, Người che chở tuyệt diệt, Thanh kiếm rời bỏ vận mệnh, Chìa khóa cánh cửa chư giới."
Lạc Băng Ly dần dần hiểu được ý của Cố Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện sự kinh hãi.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn càng ngày càng sáng lên, nói: "Bởi vì chuyện này rất phiền phức, thật sự là quá phiền phức, chỉ không cẩn thận cũng có thể chết. Mà cho dù ta có chết đi, cũng không thể cứu sống được những người kia, không cứu được Hang Sâu Vạn Thú, bởi vì sức một người vẫn còn quá nhỏ bé..."
Lạc Băng Ly yên lặng một chút, rồi cũng đành chịu: "Cho nên chuyện ngươi muốn làm, chính là..."
"Tình hình trước mắt đã vượt quá khả năng của ta, một mình ta không thể giải quyết được, ta muốn đi một chuyến tới thế giới song song..." Cố Thanh Sơn dừng lại vài giây, sau đó cũng nói ra: "Vấn đề duy nhất chính là, ngay cả khi ta thành công đi tới thế giới song song, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn khó mà khiến người khác tin tưởng ta được."
"Cho nên ta chuẩn bị tìm chính “ta”, họ sẽ trở thành viện quân cho lần chiến đấu này."
Thiên kiếm lóe lên, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Lạc Băng Ly.
Nàng thản nhiên nói:
"Vì một chuyện không thể nói ra, Vực Sâu Vĩnh Hằng đã thu thập tri thức và trí tuệ trong hư không vô tận, dùng thời gian dài đằng đẵng, thử qua vô số cách mới có thể tìm được cách rèn Thiên Địa song kiếm."
"Dựa theo lực lượng của tám loại nhân quả, Vực Sâu Vĩnh Hằng chuyên môn chế tạo ra tám bộ phận khác biệt, để giúp đỡ kích hoạt lực lượng của Thiên Địa song kiếm, nhằm mở ra cánh cửa chư giới bị giấu trong pháp tắc vô tận."
Ngay sau đó, tám bộ phận có cấu tạo kỳ dị xuất hiện ở trong hư không...
Khi chúng nó vừa xuất hiện, cũng làm cho cả hư không đều vặn vẹo.
Cố Thanh Sơn nhớ lại.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng trong khi chiến đấu tại thời đại Thượng cổ.
Sơn Hải Tê Hà kinh ngạc lẩm bẩm: "Đây chính là Thiên Địa song kiếm trong truyền thuyết sao..."
Những bộ phận cấu tạo kia xoay tròn xung quanh Lạc Băng Ly, đồng thời đẩy tất cả mọi thứ kể cả hư không ra, hiện ra từng ảo ảnh trùng điệp.
Đó chính là hình ảnh của vô số thế giới song song.
Lạc Băng Ly tiếp tục nói: "Địa kiếm và ta nắm giữ hai loại sức mạnh khác biệt, một là hủy diệt, hai là sinh ra. Hai loại này chính là quy tắc của vạn vật chúng sinh, thậm chí là của sự sinh trưởng của thế giới. Thế nhưng khi Thiên Địa song kiếm ở cùng một chỗ thì cả sinh và diệt đều đủ, như vậy thì có thể vượt qua pháp tắc thế giới hiện tại, khiến tất cả thế giới đều hiện lên trước mắt."
Địa kiếm cũng dùng giọng điệu trầm ổn của mình nói: "Cố Thanh Sơn, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Cố Thanh Sơn nói: "Chuyện khác có lẽ vẫn còn có vấn đề, thế nhưng nếu chỉ đi tìm “ta” thì ta cảm thấy không có vấn đề gì cả."
Lạc Băng Ly nói: "Như vậy, chúng ta..."
Đúng lúc này, Kiếm linh ác quỷ kia xen vào:
"Chờ đã!"
Sương mù đen tản ra, chuôi kiếm biến mất, Ác quỷ kia lại xuất hiện lần nữa trước mặt Cố Thanh Sơn.
Giọng nói của nó đã không có sự vội vàng như trước, mà trở nên thâm trầm:
"Nếu như ngươi đã có thể làm được tới bước này rồi, thì ta cũng không cần đóng kịch nữa."
"Không vội vàng chạy trốn nữa sao?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
Ác quỷ khinh bỉ nói: "Ta chính là người đã phong ấn vô số tận thế, ngươi cho rằng ta thật sự sẽ trốn đi à?"
Cố Thanh Sơn im lặng.
Cái tên nham hiểm này, quả nhiên là vừa nãy đã đóng kịch.
Ác quỷ nói tiếp: "Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người làm được tới bước này, thế nhưng ta cũng đã thấy được một tia hi vọng, đương nhiên ta sẽ không đơn giản từ bỏ được."
Sương mù đen dần dần tản ra, biến thành gió liên tục lượn vòng xung quanh.
Ngay sau đó, một bức tường gió do sương mù đen tạo nên đã xuất hiện.
Bức tường này vây quanh Cố Thanh Sơn.
Vù vù vù vù...
Bức tường gió chấn động kịch liệt, giống như đang ngưng tụ thứ gì đó.
Giọng nói của Ác quỷ lại vang lên lần nữa:
"Cố Thanh Sơn, có lẽ ngươi cũng đã biết, ngôi mộ lớn là một không gian được hình thành bởi rất nhiều thời không rối loạn hợp lại, hiện tại ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía bức tường gió, ôm quyền nói: "Cảm ơn, thế nhưng ta vẫn chưa hiểu sự giúp đỡ mà ngươi vừa nói là như nào."
Ác quỷ nói: "Ta sẽ rút đi một phần lớn pháp tắc thời gian ở khu vực này, chờ ngươi trở về lần nữa thì ta mới trả lại pháp tắc thời gian cho nơi đây."
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ rồi hỏi: "Như vậy thì cho dù ta có đi bao lâu, khi ta trở lại nơi này thì thời gian cũng sẽ không trôi qua giây nào, đúng chứ?"
"Không, thời gian vẫn sẽ trôi qua, nhưng tuyệt đối không nhiều... Yên tâm đi, ngươi sẽ có đầy đủ thời gian để tìm quân cứu viện, không cần lo lắng rằng mình sẽ tốn quá nhiều thời gian."
Ác quỷ nói tới đây thì trong giọng nói vẫn chứa sự không cam lòng: "Đáng tiếc rằng bộ phận chính của ta đã bị mang đi, lực lượng bị hạn chế rất nhiều, ta cũng chỉ có thể làm những điều này mà thôi."
Cố Thanh Sơn im lặng.
Sơn Hải Tê Hà ngơ ngẩn, nói: "Điều này đã rất mạnh, mạnh vượt quá tưởng tượng rồi..."
Cố Thanh Sơn âm thầm bổ sung, nếu không mạnh thì nó đã không thể phong ấn vô số tận thế được.
Có thể rút pháp tắc thời gian đi, đây chính là một chuyện vượt quá sự tưởng tượng.
Có được hỗ trợ này, Cố Thanh Sơn càng có lòng tin hơn.
"Lạc Băng Ly, Địa kiếm, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Cố Thanh Sơn hỏi.
"Xong rồi, thế nhưng vẫn còn một chuyện ngươi cần phải biết rõ." Lạc Băng Ly truyền âm.
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn cũng truyền âm lại.
"Tám bộ phận của Hồn khí Vực Sâu Vĩnh Hằng có thể cho phép ngươi mang một vài vật phẩm từ thế giới song song trở về, thế nhưng hiện tại ngươi lại muốn dẫn theo rất nhiều sinh linh có hồn phách trở về, điều này làm cho áp lực đè lên các bộ phận là rất lớn."
Địa kiếm cũng truyền âm nói: "Ta và Thiên kiếm đương nhiên sẽ không có chuyện gì, thế nhưng khi ngươi dẫn người từ thế giới song song tới, sẽ làm cho tám bộ phận kia bị hỏng rất nặng."
"Ý của các ngươi là, ta chỉ có thể dùng cách này một lần duy nhất thôi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng, khi ngươi đưa mấy người bọn họ trở về thế giới của chính họ, tám bộ phận kia sẽ hỏng hoàn toàn." Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn vội hỏi: "Hai người các ngươi có xảy ra chuyện gì hay không?"
Địa kiếm nói: "Sẽ không."
Cố Thanh Sơn thở phào, truyền âm: "Các ngươi không sao là được rồi."
Lúc này, Ác quỷ đã không đợi được nữa.
Giọng nói của nó từ trong sương mù truyền tới:
"Nhóc, ngươi có đi tìm viện quân hay không đây?"
Cố Thanh Sơn nhìn bức tường sương mù xung quanh, cười: "Đương nhiên... chúng ta đi thôi!"
"Tốt!"
Lạc Băng Ly và Địa kiếm cùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận