Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2256. Đi theo ta (3)


Đánh dấu

Đây là lời thề trong lục đạo, có sự thừa nhận của lục đạo chứng minh thay cho hắn, một khi không làm được sẽ ứng nghiệm.
Ba người Sơn Hải Tê Hà lẳng lặng nhìn, lúc này đã bái phục sát đất từ lâu.
--- ngươi nhất định có thể tìm được người thánh tuyển Ác Quỷ Đạo này.
Bởi vì ngươi chính là hắn mà!
Việc này giống như lôi toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi ra làm chứng cho hắn, giúp hắn lừa người khác vậy.
--- Đầu óc người này lớn lên như thế nào vậy, sao mà mỗi giờ mỗi khắc đều có thể gạt người khác nhi!
Vậy mà còn có thể khiến không ai nghi ngờ nữa!!
Ông lão thấy Lục Đạo Luân Hồi đã xác minh thì cũng thả lỏng một chút.
Hắn gật gù.
Những cường giả sau lưng của hắn cũng không bảo mà gật đầu theo.
Nếu Lục Đạo Luân Hồi đã làm chứng vậy thì người này nhất định có thể tìm được vị trí của người thánh tuyển Ác Quỷ Đạo.
Bằng không hắn sẽ chết không có đất chôn!
“Đổi lấy việc ta thề với lục đạo, các ngươi nên đưa thù lao trước đi, điều này chắc không quá mức nhỉ.” Cố Thanh Sơn buông tay nói.
Ông lão Lang tộc suy nghĩ một chút.
Sơn Hải Tê Hà này còn có tác dụng, hơn nữa người trước mắt có thể tìm được người thánh tuyển Ác Quỷ Đạo, cũng là một tên có giá trị lợi dụng, hiện ti không tiện để trở mặt.
Nghĩ đến đây, hắn lấy một tấm bảng từ trong lòng ra, gương mặt lộ vẻ nhức nhói nhưng vẫn đưa nó ra.
Cố Thanh Sơn muốn đưa tay nhận lấy, nhưng nhớ đến việc mình nợ tiền thì lập tức quát lên: “Sơn Hải Tê Hà, ngươi nhận lấy.”
Sơn Hải Tê Hà nhận lấy tấm bảng.
Ông lão Lang tộc giải thích; “Đây là một tí Ngũ Hành mà chúng ta phong ấn, còn có những bảo vật khác, chúng đều là chiến lợi phẩm phải giết gần nghìn quái vật Ngũ Hành mới có được, dùng nó làm thù lao chắc đủ rồi.”
Phát tài.
Lần này phát tài.
Trên mặt Cố Thanh Sơn không hề biến sắc, ôm quyền hành lễ về phía đối diện, ôn thanh nói: “Trước đây có đắc tội thì xin lượng thứ cho.”
Ông lão Lang tộc ôm quyền đáp lễ: “Đều là chuyện nhỏ, dẫn đường đi.”
Cố Thanh Sơn hớn hở nói: “Đương nhiên! Đương nhiên! Nếu thù lao đã tới tay, tại hạ mời các vị đi.”
Bàn tay hắn đột nhiên bùng lên hai sắc hồng u ám.
--- Vào thời điểm đó, hắn ngưng tụ hai đòn lục đạo thần kỹ vào trong bàn tay mình.
Lần này, hắn lập tức phóng thích tất cả ra!
Trong chớp mắt, trong đất trời xuất hiện hai thanh thương to lớn mạnh mẽ nhưng lại tràn ngập thê lương, ầm ầm xuyên qua cả dãy núi, san bằng tất cả thành bình địa.
Ầm ầm ---
Những cao thủ thú Vương vốn đang dồn dập chuẩn bị lên đường căn bản không phản ứng kịp, lập tức bị thần kỹ quét đi mấy.
Chỉ có ông lão Lang tộc tranh thủ thời cơ cực nhanh, toàn thân toát ra ánh sáng u ám mới miễn cưỡng nghiêng người né qua, bị xây xát ngoài rìa, oa một tiếng phun ra một ngụm máu.
Cả người ông ta run như cây sàng, trông giống cung giương hết đà.
Sau lưng ông ta xuất hiện một cái bóng.
Trương Anh Hào!
Lúc Cố Thanh Sơn ra tay, Trương Anh Hào cũng lập tức hành động theo.
Hắn giống như một âm hồn, im hơi lặng tiếng xuất hiện tại sau lưng ông lão Lang tộc, không nói hai lời trực tiếp đâm xuyên người ông ta, sau đó nắm chặt dao găm nhọn và xoắn một cái.
Ông lão Lang tộc còn đang giãy dụa thì lập tức chẳng còn hơi thở nữa.
Lông mày của Trương Anh Hào buông lõng, đang tính rút dao găm về thì nghe Cố Thanh Sơn hô:
“Đừng nhúc nhích…”
Cố Thanh Sơn lao lên nhanh, dốc toàn sức vung trường đao trong tay.
Bá…
Đầu của ông lão Lang tộc bị chém bay ra ngoài, lăn xuống đắt.
Trương Anh Hào nhún vai nói: “Chết thì cũng đã chết rồi, vì sao nhất định phải chặt đầu?”
Cố Thanh Sơn thu đao rồi nói: “Chúng nó là Thú tộc, cấu tạo thân thể không giống chúng ta, vạn nhất đâm tim không chết thì phiền phức.”
… Cũng không ai biết đối phương còn hậu chiêu gì.
Vì vậy quyết không thể cho đối phương một cơ hội ra tay/
Đó là quan niệm chiến đấu đơn giản nhất của Cố Thanh Sơn.
Trương Anh Hào suy nghĩ một chút rồi khen: “Cẩn thận lắm.”
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ đợi một hồi nhưng lại không thấy dị tượng Hoàng Tuyền xuất hiện.
Hắn không khỏi thấy kinh ngạc.
Nhiều người thánh tuyển đã chết vậy rồi, lẽ nào cũng không vào Hoàng Tuyền sao?
Sơn Hải Tê Hà nghe lời đoán ý mà giải thích; “Đừng đợi, toàn bộ nơi chiến tranh Ngũ Hành chính là nơi ngăn cách lục đạo, người chết không ra được, cũng không về được, trừ phi Ngũ Hành hoàn toàn ổn định, thế giới an ổn thì phong ấn nơi đây mới được giải trừ, bọn họ mới có thể đi đầu thai.”
“Thì ra là vậy.” Cố Thanh Sơn chợt nói.
Hắn giới thiệu Trương Anh Hào và Sơn Hải Tê Hà cho nhau một phen.
“Một chút tình cảm cũng không lưu lại, ngươi đã giết toàn bộ rồi… Những người này có chọc vào ngươi sao?”
Lý Xuân Đao hỏi.
“Không phải là đắc tội ta mà là sớm muộn gì họ cũng sẽ ra tay với các ngươi.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Cái gì!” Lý Xuân Đao thất sắc nói.
“Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?” Sơn Hải Tê Hà hỏi.
Cố Thanh Sơn lập tức kể lại chuyện đã nghe lén được ở di tích Thú Vương một lần.
Lý Xuân Đao thở dài: “Thì ra là vậy.”
“Ta đã biết là chúng không có lòng tốt mà.” Vương Tiến hừ một tiếng.
“Đám Thú Vương này thức tỉnh từ giấc ngủ say, bất kể là số lượng hay thực lực thì đều mạnh hơn chúng ta, gần như nắm toàn bộ con đường Thú Vương… Chỉ tính người thánh tuyển, chúng đã hơn ta mấy lần.” Sơn Hải Tê Hà nói một cách sầu lo.
Mấy người cùng nhau trầm mặc.
… Thực lực hai bên quá chênh lệch, một khi đối phương trở mặt thì nhân tộc trong Vạn Thú Thâm Quật nhất định sẽ chìm trong tai ương.
Đây là một vấn đề vướng tay vướng chân.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một nói, nói rằng: “Các ngươi phải nhanh chóng tăng thực lực lên, sớm khiến tất cả người thánh tuyển của loài người đều đánh thức lục đạo thần kỹ, nếu như vậy, đối phương sẽ càng không dám manh động.
Sơn Hải Tê Hà nói: “Nhưng sau lưng của đám Thú Vương còn có Thiên giới, thật ra chúng vẫn luôn vâng theo mệnh lệnh của họ.” Cố Thanh Sơn quả quyết nói: “Tạm thời thì trốn hết đi, đừng có tâm lý cầu may, tên ở phía sau lưng chúng nó còn lợi hại hơn các ngươi tưởng nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận