Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1575. Quyền Pháp Thông Linh (2)


Đánh dấu
Sau khi Cố Thanh Sơn đọc xong thì trên cơ thể của hắn cũng xuất hiện sự thay đổi, cho nên hắn cũng không truy hỏi chuyện này tới cùng.
Một ảo ảnh đầu người thân rắn từ trên người Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, quay xung quanh người hắn hai vòng rồi lao vào trong hai nắm đấm của hắn.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn cảm thấy hai nắm đấm của mình khá đau nhức.
Sự đau đớn này tới nhanh mà đi cũng nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã biến mất rồi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn hai tay của mình, những phù văn thiên nhiên trên tay hắn đã biến mất hết, không còn chút dấu vết nào nữa cả.
Trên Giao diện Chiến Thần, từng dòng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Ngài đã vĩnh viễn mất đi Thần kỹ: Bất Chu Sơn Đoạn, cũng dùng điều kiện này để kích hoạt lực lượng truyền thừa trên hai nắm đấm.]
[Ngài nhận được chiêu đầu tiên của quyền pháp thông linh: Thốn Giải.]
[Thốn Giải: Quyền này có tính hủy diệt, có thể phá tan tất cả thuật pháp loại phòng ngự của kẻ địch.]
[Quyền này chắn chắn trúng mục tiêu.]
[Điều kiện kích hoạt: Một quyền đầu tiên của ngài phải đánh trúng đối phương thì mới có thể kích hoạt chiêu thức quyền pháp thông linh này.]
[Chú ý: Theo quyền đạo của ngài dần dần tăng cấp, ngài cũng sẽ dần dần thức tỉnh tất cả quyền pháp thông linh trong truyền thừa của ngài.]
[Xin hãy tiếp tục cố gắng.]
Cố Thanh Sơn liếc mắt đọc hết tất cả.
Quyền pháp có thể phá hủy tất cả thuật pháp loại phòng ngự sao?
Như vậy thì chiêu thức này cực kỳ có giá trị, thế nhưng điều kiện kích hoạt của nó lại là phải đánh trúng một quyền đầu tiên trước.
Cố Thanh Sơn thoáng suy nghĩ.
Hắn nhớ ra, mình cũng có một chiêu quyền pháp khác.
"Võ đạo quy tàng, Thần kỹ - Thiên Băng."
"Thiên Băng: Uy lực gấp ba mươi lần đòn tấn công bình thường, trời sập đất nứt, chắc chắn trúng mục tiêu."
Tốt!
Nếu như muốn dùng quyền đầu tiên đánh trúng mục tiêu thì dùng luôn Thiên Băng là được!
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một lát.
Mình có được Chú Ngữ Thanh Long, lại có thêm Thần kỹ Thiên Băng, hiện tại lại có được truyền thừa quyền pháp thông linh - Thốn Giải.
Chú Ngữ có thể trói chân kẻ địch, Thiên Băng chắc chắn trúng mục tiêu, Thốn Giải có thể phá tan tất cả thuật pháp hệ phòng ngự.
Cứ theo đà này thì chẳng lẽ mình sẽ trở thành một quyền sư chân chính sao?
Bỗng nhiên hắn cảm giác được điều gì đó, cất gà trống vào trong biển ý thức rồi nhìn về phía cửa mật thất.
Đúng lúc này, tộc trưởng và Triệu Quỳnh dẫn đầu một đám người đi vào.
Vẻ mặt tộc trưởng trông khá phức tạp, đám trưởng lão và các trưởng chi ở phía sau cũng có thần sắc giống như vậy.
Bọn họ liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
Đứa bé này, lại có thể được lưu phái Sơn Hải vừa ý.
Đây chính là một loại may mắn mà toàn bộ người của động Đông Hoang đều muốn có được.
"Lý Tam, ngươi có muốn đi tới lưu phái Sơn Hải tu hành hay không?" Tộc trưởng hỏi thẳng.
"Tộc trưởng, cả đời ta đều muốn cống hiến cho tông tộc." Cố Thanh Sơn nói với giọng xúc động.
Tộc trưởng ngẩn người.
Đứa nhỏ này...
Ta biết nói chuyện này như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng ta vì nhận được một số tài sản rất lớn, đủ để xây dựng lại tông tộc nên đã bán ngươi đi sao?
Tộc trưởng suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói: "Lưu phái Sơn Hải là một nơi tu hành rất tốt, ngươi hãy tới đó tu hành, hi vọng khi ngươi thành tài thì có thể trở về trợ giúp tông tộc."
Sau khi nói xong câu này thì chuyện này cũng đã được quyết định, cũng không hỏi Cố Thanh Sơn có muốn đi hay không.
"Ta phải đi tới lưu phái khác tu hành sao? Là theo diện giao lưu? Hay là theo diện bán mình?" Cố Thanh Sơn hỏi lại.
Theo diện giao lưu, đó chính là theo quy định tại Hang Sâu Vạn Thú. Người của một lưu phái tới một lưu phái khác tu hành, tất cả học phí đều do lưu phái của người đó chi ra, chưa từng có ngoại lệ nào.
Đối với một cái lưu phái mà nói...
Ngươi không thể vứt người của mình ra ngoài rồi mặc kệ, nếu không người ta nếu mà tu hành thành tài trở về sẽ không trợ giúp ngươi, mà là giết cả nhà ngươi.
Còn theo diện bán mình thì đó chính là nô lệ. Thế nhưng, Triệu Quỳnh có thể không để ý tới mạng sống của mình mà nhất quyết ở lại cứu tất cả mọi người tại một tòa thành không quen biết, thì đương nhiên nàng sẽ không đối xử với Cố Thanh Sơn như nô lệ.
"Lý Tam, ngươi hỏi gì mà kỳ vậy, đương nhiên là theo diện giao lưu rồi."
Triệu Quỳnh trả lời rất khẳng định.
Tộc trưởng và các trưởng lão của lưu phái Phi Vũ đều yên tĩnh lại.
Đúng vậy.
Lý Tam chính là một người có thể thông linh với một mảnh vảy giáp mà không người nào có thể thông linh, đó chính là vinh quang của lưu phái.
Nếu như không cho nó cái gì đã đưa nó ra ngoài, không phải coi nó là nô lệ hay sao?
Nói như vậy, lưu phái làm gì còn thể diện nữa chứ?
Tộc trưởng hít sâu, rồi cười gượng: "Đúng vậy, đương nhiên là theo diện giao lưu. Lý Tam, ngươi yên tâm đi, tất cả chi phí của ngươi đều do tông tộc chi trả."
Sắc mặt của Cố Thanh Sơn xuất hiện vẻ nuối tiếc.
Hắn cúi đầu, buồn rầu mà nói: "Đã như vậy thì ta sẽ rời khỏi quê hương, đi tới lưu phái khác tu hành."
…….
Trên kênh đào hoang vu.
Tại bến tàu.
"Triệu tỷ, cho tỷ nè."
Triệu Quỳnh nhận lấy que kem từ tay Cố Thanh Sơn, nói: "Cảm ơn, lại để đệ tốn tiền rồi."
"Chỉ là một que kem thôi mà, dù sao bọn họ đã cho ta một số tiền rất lớn, hơn nữa, Triệu tỷ còn có nhiều tiền hơn ta gấp trăm lần cơ mà."
Cố Thanh Sơn vừa ăn kem vừa trả lời.
Triệu Quỳnh lắc đầu: "Chuyện của đệ và chuyện mua mảnh vảy giáp kia thì ta đều lấy tiền từ trong lưu phái Sơn Hải đó chứ. Khi ta trở về cũng phải báo cáo lên, chứng minh được số tiền này được tiêu đúng giá trị của nó, chứ thực ra ta cũng không giàu có như vậy."
"Vậy sao? Như vậy thì sau này hãy cứ để ta mời kem tỷ đi."
Cố Thanh Sơn giả bộ như là một kẻ nhà giàu mới nổi vậy.
Triệu Quỳnh phì cười.
Hai người vừa ăn kem, vừa thưởng thức phong cảnh ven bờ kênh đào dưới mặt đất này.
Ba ngày trước, họ đã rời khỏi lưu phái Phi Vũ, tới kênh đào hoang vu cách lưu phái vài ngàn cây số.
Con sông này là con đường duy nhất nối liền động Tây Hải và động Đông Hoang.
Lúc này chính là lúc hai người đang đợi thuyền.
Cố Thanh Sơn cũng từng hỏi Triệu Quỳnh, tại sao không sử dụng truyền tống để trở về động Tây Hải.
Triệu Quỳnh cũng trả lời rất rõ ràng.
Đó chính là, với thực lực của nàng ta thì có thể truyền tống người khác tới cạnh mình đã là cực hạn rồi.
Cho dù nàng ta sử dụng tất cả thực lực thì cũng chỉ có thể truyền tống mảnh vảy giáp kia trở về mà thôi.
Nếu muốn truyền tống hai người sống trở về bên kia, Triệu Quỳnh còn phải tu hành thêm vài năm mới có thể làm được.
Cũng may là lần này còn có thêm Lý Tam, lại thêm mảnh vảy giáp tại lưu phái Phi Vũ kia cũng đã xuất hiện tác dụng của nó, nên sau khi báo cáo lên trên thì sẽ có người tới đón hai người bọn họ.
Về phần tại sao tới bây giờ mà nàng ta vẫn chưa thấy ai tới đón hai người thì nàng ta cũng không biết.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Ăn kem được một lúc, hắn lại không nhịn được mà hỏi: "Triệu tỷ, công việc của tỷ ở trong lưu phái Sơn Hải ấy, là phải làm gì?"
Triệu Quỳnh nói: "Ta là người biên soạn sách vở, đã có được quyền ghi chép cao nhất về phương diện xương cốt. Ta có trách nhiệm đi toàn bộ tám động của thiên hạ, phụ trách tìm kiếm và nghiên cứu các loại xương cốt, ghi chép xem bọn chúng thuộc loại nào, đặc điểm và năng lực của chúng."
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: "Công việc khá thú vị, nhưng chắc cũng vất vả lắm nhỉ?"
"Mặc dù vất vả nhưng lại rất có ý nghĩa..." Triệu Quỳnh cười cười, nói tiếp: "Có vô số loại xương, thuộc vô số chủng tộc, lực lượng thông linh cũng cực kỳ đa dạng, cho nên ước mơ của ta chính là muốn tìm tòi ra tất cả lực lượng trong xương cốt, rồi viết một quyển sách về các loại xương, để cho các Cốt sư đời sau đỡ vất vả."
"Ước mơ của Triệu tỷ thật vĩ đại!" Cố Thanh Sơn khen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận