Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2186. Giác đấu


Đánh dấu
Ba bộ xương khô đi tới, chia ra ba hướng mà trấn giữ chung quanh Cố Thanh Sơn.
Những bộ xương còn lại thì bay lên không trung, lao xuống chỗ đám người kia.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai bên đã chém giết sống mái với nhau.
Xương khô là tồn tại đáp lại sự triệu hồi của Tử Đấu Vũ, trong lúc chiến đấu không sợ sinh tử, ra tay chỉ mong giết được kẻ thù.
Những dũng sĩ giác đấu kia lại không thể không để ý sống chết của mình, bỗng nhiên đụng phải thì chỉ biết liên tục đỡ đòn, bị đánh đến mức muốn tiểu xón trong quần.
—— Mỗi một tên trong bọn chúng đều là những chức nghiệp giả ác độc trong dòng chảy thời không hỗn loạn, nhưng bây giờ đứng trước mặt Cố Thanh Sơn đã lĩnh ngộ được giới lực, chúng hoàn toàn không đáng để chú ý.
Bỗng nhiên, một luồng sương mù vượt qua đống xương khô trùng điệp, trực tiếp lao thẳng đến chỗ Cố Thanh Sơn.
"Chỉ cần làm thịt ngươi, những bộ xương khô kia sẽ toàn bộ tiêu tán mất!"
Trong làn sương mù đó truyền đến một tiếng cười điên dại.
Cố Thanh Sơn đứng không nhúc nhích, ba bộ xương khô bên người lại đồng thời biến mất.
Chỉ một chớp mắt tiếp theo, bọn chúng đồng thời xuất hiện phía sau Cố Thanh Sơn, đâm ra một kiếm vào hư không.
Phập ——
Tiếng của thứ sắc bén cắm phập vào máu thịt bỗng vang lên.
Chỉ thấy một tên dũng sĩ giác đấu bị ba thanh trường kiếm đâm thủng cả thân thể, cứng đờ ngay giữa không trung, hoàn toàn không cách nào động đậy.
Ba bộ xương khô thu kiếm lại, một bộ trong đó lại trở tay chém một cái ——
Tên dũng sĩ giác đấu kia còn lơ lửng giữa không trung, đầu đã bị cắt phăng, bị xương khô xách trên tay.
Ba bộ xương khô kia đã im lặng, lại chia ra ba hướng trấn giữ chung quanh Cố Thanh Sơn lần nữa, cẩn thận đề phòng.
"Ba bộ xương khô bên cạnh anh hình như mạnh hơn mấy bộ khác một chút."
Laura nói.
"Đúng, bọn chúng có bảy phần thực lực của anh, là phân thân của Tứ Diện Ma Vương, có thể dung hợp vào cơ thể anh bất cứ lúc nào." Cố Thanh Sơn nói.
Hai người đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn những bộ xương khô kia đang chém giết với các chức nghiệp giả.
Những kẻ có thể đến được thế giới Phủ Bụi, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bản lĩnh cuối cùng, mà bọn họ có thể đi vào hệ thống thế giới này, khẳng định đều là hạng người hết sức tàn ác ——
Kỳ thật bọn họ cũng không dễ đối phó như vậy.
Hơn nữa Cố Thanh Sơn chỉ kêu gọi lũ xương khô đến, căn bản không khiêu vũ, cho nên dù đánh một hồi cũng giết được một vài chức nghiệp giả, nhưng càng có nhiều chức nghiệp giả liên hợp lại với nhau, giết sạch hết những bộ xương khô kia.
Chỉ thấy từng bộ xương khô hóa thành hư ảnh, biến mất trong hư không.
Các chức nghiệp giả ôm lấy vết thương trên người, thở hổn hển, lại tụ tập đến chung quanh Cố Thanh Sơn lần nữa.
"Phù... Phù... Lần này ngươi phải nhận lấy cái chết."
"Lại dám làm ta bị thương, giết hắn!"
"Con mẹ nó, thiếu chút nữa ta đã bị một bộ xương xử lý rồi."
"Mọi người lên!"
"Đúng, cùng tiến lên!"
Đám ác đồ kêu gào, khiến cảm xúc của đám đông xung quanh cũng dâng trào theo.
Cố Thanh Sơn dùng gương mặt vô cảm mà nhìn, mãi đến khi những ác đồ kia lại lao đến muốn chém giết, hắn mới chậm rãi giơ tay lên, siết chặt nắm đấm một lần nữa.
Hư không mở toang ra.
Một bộ rồi lại một bộ xương khô rơi xuống từ không trung.
Những xương khô này tay cầm binh khí, xếp thành một hàng phía sau hắn, cuối cùng tạo thành một đội ngũ hết sức ngay ngắn chỉnh tề.
Đám ác đồ đi chậm lại, cuối cùng dừng bước chân.
Sân giác đấu đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Đột nhiên, một tên ác đồ nâng đại đao trong tay lên, giận dữ hét: "Giết!"
Thân thể gã ta rẽ đi qua một hướng khác, đại đao lập tức chém mạnh vào một tên ác đồ.
Keng!
Tiếng binh khí chạm vào nhau chợt vang lên.
Tên ác đồ kia đã đỡ được đại đao của gã ta, bực tức nói: "Con mẹ nó, thứ rác rưởi nhà ngươi, không phải đã nói cùng tiến lên, xử lý thằng ranh kia trước hay sao?"
Gã ác đồ cầm đao kêu lên: "Ngươi giỏi ngươi lao lên đi, ông đây còn muốn sống thêm mấy trận!"
"Ngươi đi chết đi!"
Hai người lập tức lao vào chém giết.
Các ác đồ khác thấy thế thì cứ như mới tỉnh từ cơn mộng, nhao nhao đánh về phía các ác đồ khác.
Không ai lại nhìn thêm về phía Cố Thanh Sơn nữa.
Ngay lập tức trên sân giác đấu huyên náo đáng kể. Đủ các âm thanh vang lên, có tiếng nổ thuật pháp, có binh khí va chạm vào nhau, trận chém giết vô cùng náo nhiệt.
Laura đặt chiếc dù hoa nhỏ lên vai, moi ra một túi đồ ăn vặt từ trong ba lo, vừa ăn vừa say sưa quan sát.
—— mặc dù trước kia cô bé xem giác đấu đều ngồi ở hàng đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên đứng ngay trong sân xem người ta đấu, thật sự khá thú vị.
Đặc biệt là những kẻ này đều là hạng người vô cùng ác độc, mỗi lần ra tay đều vô cùng âm hiểm, trận chiến trông có vẻ hết sức đặc sắc.
Cố Thanh Sơn vừa nhìn những người kia chém giết, vừa nói với Laura:
"Ăn ít đồ ăn vặt một chút, giữa trưa anh xào hai món cho em ăn."
Laura "A" một tiếng, nhanh chóng bỏ đầy vào trong miệng, lúc này mới cất cái túi đồ ăn vặt đi.
"Cố Thanh Sơn, em nhớ hình như anh phải sống qua được ba trận giác đấu đúng không."
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn đáp lại.
"Đại khái chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu?" Laura lại hỏi.
"Thực lực của những kẻ này tương đương nhau, một trận giác đấu anh đoán phải tốn không ít thời gian, ba trận... Đại khái còn phải khá lâu." Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
"Thật đúng là thời gian chờ đợi vừa dài vừa khó khăn mà —— "
Laura duỗi lưng một cái, thuận thế đưa tay sờ một cái trong hư không.
Một viên trân châu đen hòa hợp với ánh sáng mờ nhạt đã bị cô bé lôi ra.
Chỉ thấy ánh sáng trên trân châu nhanh chóng lan tràn toàn thân Laura, bao trùm cô bé vào trong đó.
"Cẩn thận một chút." Cố Thanh Sơn ân cần dặn dò.
"Không có gì, hiện tại kinh nghiệm của em đã rất phong phú, cơ bản sẽ không sờ ra thứ gì nguy hiểm cả." Laura nói.
Cô bé đánh giá cẩn thận thứ ánh sáng kia, gật đầu nói: "Ánh sáng này có thể giúp người ta giữ mãi thanh xuân —— trân châu có phẩm chất này cũng là dạng hiếm thấy."
Laura ước lượng viên trân châu đen kia, rồi cất vào trong chiếc ba lô nhỏ của mình.
Giữ mãi thanh xuân?
Cố Thanh Sơn nghe vậy, cơ mặt cũng co giật mấy lần. Hắn đột nhiên nói:
"Đúng rồi, nơi này là thế giới Phủ Bụi, ở thế giới trước em cũng mò ra được chiến giáp 'Thánh Đồ Ủng', ở hệ thống thế giới này chỉ sợ còn có thể sờ ra được thứ càng tốt hơn."
"Í? Hình như thật sự là vậy."
Laura cũng hưng phấn lên, tiếp tục nói: "Vừa rồi lúc sờ đồ em cũng cảm nhận được, hình như có vô số đồ vật không đếm xuể đang chờ em kéo ra đó."
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được suy nghĩ của đối phương.
Đây chính là hệ thống thế giới cuối cùng mà hai người họ có thể nán lại rồi.
Khi có được vật hiện thân của phần lõi hệ thống thế giới này, bọn họ sẽ phải rời khỏi thế giới Phủ Bụi.
Nói cách khác ——
Muốn lấy được bảo vật của thế giới Phủ Bụi, vậy phải tranh thủ lúc này đây!
Cố Thanh Sơn tỉnh táo lại, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Em có cảm giác này thì chứng minh hệ thống thế giới tà ác này càng hoàn chỉnh, bao la hơn các hệ thống trước đó."
Laura hưng phấn nói: "Vậy thì —— "
"Không vội, chờ đánh xong ba trận giác đấu này, chúng ta tìm hiểu kỹ thế giới này một chút, sau đó mới có thể ra tay." Cố Thanh Sơn nói.
Khi họ đang trò chuyện, trận giác đấu đầu tiên đã kết thúc.
Trên sân giác đấu chỉ còn lại lác đác có mấy người.
Thi thể đều bị kéo xuống, vết máu bị dọn dẹp sạch bong.
Một đám chức nghiệp giả trông hết sức bặm trợn và đầy sát khí đã leo lên sân giác đấu.
Tiếng nói điếc tai nhức óc kia lại vang lên lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận