Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1800. Việc Lãng Mạn


Đánh dấu
Triệu Tiểu Tăng lắc đầu nói: “Lần trước là nhờ vào sức mạnh của pháp trận, bây giờ pháp trận đã hoàn toàn vỡ vụn, ta không thể nào ngăn cản nhiều kẻ địch như vậy được.”
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ác quỷ đang đuổi sát phía sau, lúc này lại không thể tiếp tục tìm tòi nghiên cứu bức tường trong đường hầm.
Hắn nhìn sợi tơ màu đen trên tay, nói: “Được rồi, chúng ta phải tiếp tục đi dọc theo đường hầm.”
“Nhưng hình như đường hầm này có sức mạnh nào đó giam cầm chúng ta ở lại đây.” Triệu Tiểu Tăng nói.
“Không cần lo lắng.”
Cố Thanh Sơn giơ tay lên, nhanh chóng vẽ một lá bùa lên hư không.
Năm lá bùa xuất hiện liên tiếp, vây quanh hai người, liên tục xoay tròn.
Truyền tống phù của Ác Quỷ!
Dưới sự chuyển động của truyền tống phù, thân hình hai ngươi lóe lên, toàn lực bay vút vào chỗ sâu trong đường hầm.
Cố Thanh Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt thường xuyên đảo qua bức tường, chém rách toàn bộ mệnh phù che phủ bức tường trong đường hầm.
Ngay từ đầu, sau khi mệnh phù tiêu tan, thứ hiện ra vẫn luôn là biển cả.
Nhưng khi Cố Thanh Sơn và Tiểu Tăng không ngừng tiến lên phía trước, biển cả đột nhiên biến mất, bên ngoài tường xuất hiện cảnh tượng thế giới bị tàn phá.
Toàn bộ thế giới là một vùng đổ nát, chỉ có vài động vật nhỏ rải rác đang len lỏi giữa đống đổ nát, tìm kiếm đồ ăn.
Hai người đi về phía trước, bên ngoài bức tường thế giới hiện ra một cảnh tượng hủy diệt khác.
Có lúc là một vùng biển lửa hừng hực, có lúc tràn đầy khói độc, có lúc có thể nhìn thấy bên ngoài bức tường chỉ là một mảnh hư không.
Hai người hối hả bay nhanh.
Đủ loại tận thế muôn hình muôn vẻ lướt qua trước mặt họ.
Rốt cuộc, lúc Cố Thanh Sơn dùng kiếm ý thức chém mệnh phù lần nữa thì thấy được một cảnh tượng khác.
Một người khổng lồ đội trời đạp đất đang lảo đảo đi trên mặt đất khô cằn.
Khắp thế giới chỉ còn một mình nó còn sống.
Nó từ đâu đến? Vì sao lại ở đây?
Cố Thanh Sơn không cách nào dừng lại, nếu không hắn nhất định sẽ đến làm quen với người khổng lồ này.
Trong linh giác, truy binh càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một ngã ba.
Trước mặt Cố Thanh Sơn, đường hầm chia làm ba lối rẽ, một đường xuống phía dưới, một đường đi về phía trước, một đường khác rẽ sang trái.
“Cố thí chủ, chúng ta đi bên nào?” Triệu Tiểu Tăng hỏi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, sợi tơ màu đen trên tay hướng về phía con đường bên trái.
“Bên này đi.”
Cố Thanh Sơn rẽ vào con đường bên trái.
Triệu Tiểu Tăng theo sát phía sau.
Hai người đi được một đoạn đường, Cố Thanh Sơn nhịn không được, dùng kiếm đồng quét qua bức tường.
Mệnh phù bỏ hoang hóa thành tro bụi, lộ ra bức tường thế giới trong suốt.
Ở đối diện bức tường là một tòa nhà bám đầy rong rêu cỏ dại.
Dây leo bò đầy đường, một đoàn tàu hỏa lệch khỏi đường ray, nát vụn.
Trên đài không có một bóng người, chỉ có mấy bộ hài cốt.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hoang mang, nhưng chỉ có thể tiếp tục bay về phía trước.
Hai người liên tục cứ bay mãi, dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né sự truy đuổi của ác quỷ.
Đột nhiên, năm lá bùa bỗng tắt ngóm.
Hai người lập tức lơ lửng giữa không trung, không thể di chuyển về phía trước được nữa.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra, một lần nữa vẽ ra năm lá bùa mới.
Những tấm mệnh phù bập bùng ánh lửa liên tục xoay tròn xung quanh hai người...
Nhưng hai người vẫn đứng tại chỗ như cũ, không thể di chuyển.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Chỉ thấy trên vách tường trong đường hầm đã không còn một mệnh phù nào nữa.
Bức tường thế giới trực tiếp hiện ra trước mặt hai người.
Bên kia bức tường, Cố Thanh Sơn thấy được bóng tối vô tận, thỉnh thoảng có côn trùng phát sáng từ chỗ sâu trong bóng tối bay lên, lướt qua hai người, tiếp tục bay lên trên.
Cố Thanh Sơn thử một cái. Đến nơi này, sức mạnh ngăn cách không gian trong đường hầm đã biến mất, không cần mệnh phù cũng có thể tự do bay lượn.
“Xem ra đến đây đã không còn bị ác quỷ khống chế.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy, thế nhưng Cố thí chủ, ngươi nhìn phía trước đi.” Triệu Tiểu Tăng chỉ vào chỗ sâu u ám phía trước đường hầm, thấp giọng nói.
“Ta thấy rồi.” Cố Thanh Sơn cũng thấp giọng nói.
Nơi cuối đường hầm có một cái sân lớn vượt mức tưởng tượng.
Sân này được lát bằng xương trắng, lại còn xuất hiện ở cuối đường hầm.
Nhìn qua, khoảng sân này giống như là chỉ chờ đợi xuất hiện ở ngay đây, để xác nhận xem sinh vật nào đặt chân đến chỗ này.
Cố Thanh Sơn và Triệu Tiểu Tăng bay vút lên, rơi xuống sân, quan sát tỉ mỉ.
Phía trước là bóng tối vô tận, trên dưới đều không thấy tận cùng, chỉ có xương trắng vô tận trải dài từ chỗ sâu trong bóng tối cho đến tận khoảng sân này.
Ở trên cùng, một khúc xương trắng lấp lánh dựng thẳng ở đó, nhìn như một cây pháp trượng.
“Cố thí chủ, chúng ta làm sao bây giờ?” Triệu Tiểu Tăng hỏi.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, sợi tơ biểu tượng cho truy binh đột nhiên biến mất, mà sợi tơ hiển thị vật hắn đang truy tìm thì vẫn hướng về bóng tối sâu thẳm ở phía trước như cũ.
Kỳ lạ.
Đến nơi này rồi, ác quỷ không đuổi theo nữa?
Cố Thanh Sơn cẩn thận cảm nhận.
Hắn đi tới chỗ cao nhất trong sân, đưa tay đặt lên khúc xương trong suốt lấp lánh.
Trên Giao diện Chiến Thần lập tức hiển thị dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Trượng kêu gọi bí mật.]
[Chú ngữ kêu gọi: Bằng thân thể của ta, ném vào tận cùng của sự hủy diệt, chứng kiến Lục Đạo quay về.]
[Chú ý: Đây là một cây trượng nghi thức chỉ dùng để kêu gọi một tồn tại nào đó, công dụng duy nhất đó là kêu gọi.]
Cố Thanh Sơn nắm quyền trượng xương trắng trong tay, trong lòng cân nhắc một hồi.
“Cố thí chủ, chúng ta làm sao bây giờ?” Triệu Tiểu Tăng hỏi.
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, thở dài.
Sau đó hắn chợt bật cười, nói: “Từ khi chúng ta tiến vào đường hầm thì toàn nhìn thấy những thứ ly kỳ cổ quái, mà thực ra chúng ta lại không biết một thứ gì... Để thoát khỏi tình trạng không biết gì cả này, chắc bây giờ ta sẽ phải vứt bỏ hết toàn bộ lo lắng, làm một việc mà không biết liệu có thu được kết quả hay không.”
“A di đà phật, nghe rất lãng mạn.” Triệu Tiểu Tăng chắp tay nói.
“Ngươi không sợ chết?”
“Sợ, nhưng Phật Đà nói, sinh mệnh cũng chỉ là một chặng đường, mà đàn ông dù sao cũng phải làm chuyện mạo hiểm.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Phật Đà còn nói mấy chuyện kiểu này?”
Triệu Tiểu Tăng chắp tay nói: “Trước đây không có, chờ ta thành phật thì là do ta nói.”
“Giỏi.” Cố Thanh Sơn khâm phục trong lòng, khen ngợi.
Nếu Triệu Tiểu Tăng đã không có ý kiến, hắn lập tức giơ quyền trượng bạch cốt lên, cao giọng đọc: “Bằng thân thể của ta, ném vào tận cùng của sự hủy diệt, chứng kiến Lục Đạo quay về!”
Ầm...
Trong bóng tối xa xăm, hai luồng sáng màu xanh biếc chợt xuất hiện.
Hai luồng sáng xanh này mặc dù cách rất xa, nhưng kích thước có thể so với cái bàn, ánh sáng chói lòa chiếu vào người Cố Thanh Sơn và Triệu Tiểu Tăng.
Ngay sau đó, gương mặt của lệ quỷ dần dần xuất hiện.
Thì ra hai luồng sáng xanh là mắt của nó.
Chỉ mới đôi mắt mà đã như thế, không biết thân hình con quỷ này lớn đến mức nào.
Nó phát ra tiếng gào thét giận dữ: “Là ai? Là ai kêu gọi ta đến đây vào đúng thời khắc quan trọng này!”
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Khoảng sân và đường hầm cùng lay động.
Cố Thanh Sơn và Triệu Tiểu Tăng đứng sững ra, nhìn con quỷ đang bước từng bước tới gần khoảng sân.
“Nghe có vẻ nó đang không vui.” Triệu Tiểu Tăng co rụt người lại, trốn phía sau Cố Thanh Sơn.
“Đúng vậy, hình như nó đến gây phiền toái.” Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, nói.
Hắn lại nghĩ tới gì đó, thấp giọng hỏi:
“Ngươi còn cảm thấy lãng mạn không?”
Triệu Tiểu Lăng hít sâu một hơi, vỗ tay đáp: “A di đà phật, kiểu lãng mạn như này có vẻ hơi quá đối với ta.”
Quái vật kia đứng trong bóng đêm, cúi người, nhìn Cố Thanh Sơn và Triệu Tiểu Tăng.
Toàn thân nó được bao phủ bởi một màn sương mù màu đen, chỉ có đầu lộ ra ngoài, đôi mắt xanh biếc như ngọn lửa đang tiến lại gần trước mặt Cố Thanh Sơn, nhìn hắn chòng chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận