Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2503. Người Chờ Đợi bí ẩn


Đánh dấu

Chỉ nghe "đông" một tiếng vang trầm.
Chùy tạ hung hăng vung mạnh đến cùng, nện vào trong hư không, phát ra một tiếng vang.
Phức Tự bay lên trước, quỳ một chân trên đất, đưa tay đặt lên chùy tạ, nhanh chóng thì thầm: "Dòng cát chảy thời gian, ta cũng cần ngươi cùng ta thi triển Kỹ Năng Thời Gian nhân quả này..."
"Thì ra ngươi chính là nữ vương Tinh Linh Thời Gian!"
Băng Hoàng đột nhiên thất thanh kêu lên.
Trên tay hắn vươn ra mấy trăm cánh tay máy dài nhỏ, trực tiếp vây khốn lấy nữ sĩ Phức Tự.
"Ha ha ha ha, cơ hội tốt, ta phải bắt ngươi trở về!"
Lời của Băng Hoàng còn chưa dứt, đã thấy ngàn vạn ánh đao lướt qua, chém bay toàn bộ những cánh tay máy kia ra ngoài.
—— Người Chờ Đợi, lão nhân song đao.
Hắn đi tới, ngăn cản phía trước Phức Tự, hừ lạnh nói: "Ngươi cũng mơ tưởng viễn vong thật, nhưng ngươi sắp phải chết."
Băng Hoàng nhìn quanh một tuần, thấp giọng nói: "Chỉ dựa vào những người các ngươi, là không thể nào đánh ngã ta —— Nhưng vì sao các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?"
Vẻ mặt của gã ta trở nên càng kỳ quái, hình như đang rơi vào một nan đề.
—— Nhưng hắn lại không chút lo lắng đối với độ an toàn của sinh mệnh mình.
Phức Tự thở dài, nói với mọi người: "Đối diện nhất định là người chủ sự trong danh sách chiến tranh, nếu không không có khả năng lập tức nhìn ra cái gì từ trên người chúng ta."
Tất cả mọi người không nói gì.
Một bầu không khí quái dị lặng yên xuất hiện.
Cố Thanh Sơn cảm thấy không khí cứ như đang bị kéo căng ra.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Hắn yên lặng huy động cánh tay, phóng thích chín mươi ngàn loại chúc phúc chiến tranh lên trên người mỗi một Người Chờ Đợi.
Phức Tự trực tiếp quát: "Đều xông lên!"
Chúng Người Chờ Đợi đồng loạt vươn tay, ấn lên lưng của nàng.
Phức Tự hung hăng dộng pháp trượng trong tay mình xuống một cái, lớn tiếng nói: "Đến!"
Trên bầu trời, tiếng rồng ngâm đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Băng Hoàng nhìn lên bầu trời, trầm tư nói: "Ta nhớ ra rồi —— Năm đó —— "
Trong chớp mắt, tiếng nói của gã ta im bặt đi.
Cả người Băng Hoàng rơi vào một mảnh hư vô.
Thời khắc cuối cùng, sắc mặt hắn đại biến, liều mạng muốn tránh thoát cái gì đó.
Nhưng không có tác dụng.
Gã ta chậm rãi biến mất khỏi trước mắt mọi người.
Ngay sau đó.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống.
—— Vạn Long Tổ.
Ông ta đặt mông ngồi bệch trên mặt đất, mệt mỏi thở dốc nói: "Cuối cùng cũng làm kịp rồi."
Phức Tự trấn định nói: "Tổ hợp kỹ năng của ta và Thần Cơ, lại thêm vào bản chú của ngươi, khẳng định có thể vây khốn hắn."
Long Tổ nói: "Thế nhưng ta lo lắng —— "
"Không cần phải lo lắng, " Thiếu nữ cầm chùy được xưng là Thần Cơ nhìn về phía Cố Thanh Sơn, mỉm cười nói: "Có người gia trì chúc phúc cho chúng ta —— Cứ việc đều là chúc phúc rất cơ sở, nhưng chừng mấy vạn loại, để cho ta triệt để đóng đinh luật nhân quả này rồi."
Đám người bọn họ lộ ra vẻ buông lỏng.
"Nói đến cùng thì Cố Thanh Sơn, sao ngươi lại đối mặt với cái tên nguy hiểm như vậy chứ?"
Vạn Long Tổ hỏi.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, lên tiếng đáp: "Chuyện này, nói ra thì rất dài dòng."
Hắn lại thuật lại chuyện trước trước sau sau xảy ra gần đây lại một lần.
Tất cả các Người Chờ Đợi đều rơi vào trầm tư.
"Chú vừa rồi là Long Tổ Bản Chú • Mộng đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, có Phức Tự gia trì, ta phát động nhanh hơn một chút —— đây cũng là biện pháp duy nhất chúng ta có thể đối kháng được hắn." Long Tổ nói.
Cố Thanh Sơn lấy làm kinh hãi, hỏi: "Chúng ta có nhiều người như vậy, còn không bắt được hắn hay sao?"
"Chớ xem thường hắn, hắn là người mạnh nhất trong toàn bộ danh sách chiến tranh, hơn nữa chúng ta không thể tùy tiện đánh bại hắn được." Long Tổ lên tiếng.
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ.
—— Không thể tùy tiện đánh bại đối thủ.
Lời này mang ý nghĩa rất sâu xa.
Cố Thanh Sơn chỉ hơi suy tư một chút thôi, đã cảm nhận được một loại thâm ý lạnh buốt nào đó giấu dưới ý niệm.
Long Tổ Bản Chú là căn nguyên gốc rễ của tất cả Long Chú, một khi triệt để thi triển thì sẽ khiến cho sự tình thuận theo tình huống trước đó mà tiếp tục phát triển tiếp, một mực tiếp tục ba ngày rồi lại ba ngày sau đó, tất cả chân thực sẽ hóa thành hư ảo, triệt để biến mất khỏi trên người kẻ thù, kẻ thù mới có thể như mới tỉnh lại từ trong mộng.
—— Vừa rồi, tất cả Người Chờ Đợi đều không ra tay công kích.
Bọn họ chỉ ngăn chặn Băng Hoàng, khiến cho Long Tổ hoàn thành chú ngữ.
Trừ cái đó ra, còn thả ra một luật nhân quả.
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn nhìn về hướng Thần Cơ.
Thần Cơ mỉm cười, xoay chuyển chùy tạ trong tay, dùng nó hung hăng đánh vào mặt đất phía bên kia.
Hư không vỡ ra, hiện ra một quang ảnh thời không khác.
Cố Thanh Sơn nhìn lại mảnh quang ảnh thời không kia, lờ mờ có thể trông thấy bóng dáng Băng Hoàng, thấy cả một đám Người Chờ Đợi khác nữa.
—— còn có chính hắn.
Những quang cảnh kia không khác hiện thực chút nào, nhưng chỉ là một mộng cảnh hư ảo mà thôi.
Đó chính là Long Tổ Bản Chú.
"Đây là kỹ năng tổ hợp giữa ta và Phức Tự, có thể điều khiển thời không, cạy mở trận mộng cảnh kia." Thần Cơ nói.
Phức Tự nói: "Đúng vậy, nói thật chúng ta yếu hơn hắn ta mấy phần, đành phải dùng kỹ năng tổ hợp này thôi."
Lão nhân song đao nói: "Quan trọng nhất là, chỉ có thể giết chết hắn trong mộng cảnh này thì mới an toàn."
Đám người tán đồng gật gật đầu.
Cố Thanh Sơn yên lặng không nói gì.
Vũ cũng mang vẻ mặt đầy rung động.
Những thuật pháp thần hồ kỳ kỹ này ——
Những phương thức chiến đấu không nói đạo lý này ——
Nàng cả nghe cũng chưa từng từng nghe nói, thậm chí còn chưa từng tưởng tượng ra được nữa là.
Phức Tự nhìn Cố Thanh Sơn một cái, lại lặng lẽ liếc liếc về phía Vũ.
Cố Thanh Sơn hiểu ý.
"Vũ, đi cứu tộc nhân của cô trước đi, nhớ kỹ, chỉ có chiến thắng văn minh đối địch, thị tộc của cô mới có thể tiến thêm một bước." Cố Thanh Sơn dặn dò.
"Vâng." Vũ có chút muốn nói lại thôi.
"Một hồi nữa ta lại đi tìm cô." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy ta đi." Vũ nói câu nói này xong thì lập tức xoay người, bay lượn về hướng mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận