Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2356. Ẩn núp hạt giống (2)


Đánh dấu

Quỷ Vương Hoàng Tuyền?
—— Từ trước tới giờ chưa nghe nói qua loại ác ma này.
Chúng pháp sư nghe vậy thì ngây người.
Cố Thanh Sơn bóp cổ tay thở dài, nói: "Ta cùng hắn chiến đấu một trận, cuối cùng giết chết hắn —— Nhưng trước khi chết hắn không cam lòng, dồn hết sức mạnh cuối cùng ném ra một Thuật Hỏa Cầu, hủy diệt hết toàn bộ Giáo Đình rồi."
Chúng pháp sư nhìn lại mặt đất phía dưới.
"Một cái. . . Thuật Hỏa Cầu? Pháp sư Gourde, ngươi xác định không nói đùa đó chứ?" Pháp sư cầm đầu không tin mà hỏi lại.
"Đúng, có lẽ các ngươi cũng không có cảm nhận trực quan đối với loại quyền năng kia—— "
Cố Thanh Sơn giơ một tay lên, thì thầm: "Hàn Băng chi pháp, đến!"
Không trung xa xăm phía trên đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một vầngg trăng sáng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lùng.
"Ông trời ơi..!" Một tên pháp sư nghẹn ngào kêu lên.
Tất cả các pháp sư đồng loạt bắn ra tấm chắn ma pháp, nhưng tấm chắn của họ căn bản không ngăn cản nổi cái rét lạnh đến từ bầu trời.
Từng lớp sương trắng nhanh chóng phủ lên áo bào, tóc, pháp trượng và lông mày của bọn họ.
"Mau mau thu hồi pháp thuật! Gourde các hạ!"
Pháp sư cầm đầu kêu lớn.
Cố Thanh Sơn vẫy vẫy tay.
Chỉ một thoáng, vầng trăng sáng kia tán ta thành một lớp băng sương, từ trên trời rơi xuống.
Bông tuyết nư lông ngỗng bay lả tả, rơi xuống mặt đất, chúng nhanh chóng hố tuyết rộng tận mấy mét.
Các pháp sư lại như được đại xá, đồng loạt niệm chú ngữ, để loại trừ sương trắng trên người.
"Đây là. . . tạo nghệ ma pháp mạnh đến cỡ nào. . ."
Có người thất thần nói.
"Pháp sư Gourde, ngài có thực lực kinh người như vậy, khó trách có thể giết chết Quỷ Vương Hoàng Tuyền." pháp sư thán cầm đầu phục ói.
Cố Thanh Sơn nói: "Đáng tiếc toàn bộ Giáo Đình đã bị quái vật kia hủy diệt. . ."
Hắn bỗng nhiên nghiêm trang nắm lấy nắm đấm, cắn răng nói: "Ta nhất định phải trùng kiến toàn bộ Giáo Đình, trùng kiến giáo hội Thần Thánh."
Chúng pháp sư im lặng.
—— Người này chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, lại có được sức mạnh ma pháp không gì sánh được.
Nếu như chờ hắn trưởng thành, thì còn đến trình độ nào nữa chứ?
Nhưng mà lại không có cách nào.
Thực lực hiện giờ cũa hắn cũng đã không còn kẻ nào có thể chống lại được.
Chỉ vẻn vẹn trình độ thuật băng sương vừa rồi của hắn thôi, cũng đã có thể xóa sổ cả thủ đô một nước.
Hơn nữa rất rõ ràng, hắn chỉ tùy ý vung tay lên một cái ——
Nếu như hắn toàn lực làm phép, thì sẽ lên tới tình cảnh như thế nào nữa chứ?
Nếu đã như thế. . . Vậy cũng chỉ có. . .
"Pháp sư thần thánh đại nhân, chúng tôi có thể giúp ngài điều gì chăng?" Pháp sư cầm đầu hỏi.
"Đúng, đế quốc Hùng Ưng chúng tôi nguyện ý toàn lực hiệp trợ đại nhân, trùng kiến Giáo Đình." Một pháp sư khác lập tức nói.
"Vương quốc Bạch Sơn chúng tôi cũng thế."
" Hợp Chủng Quốc Cửu Tinh chúng tôi cũng nguyện ý giúp trợ ngài, thưa pháp sư thần thánh đại nhân."
"Đế quốc Nguyệt Lạc chúng tôi cũng thế. . ."
Chúng pháp sư đồng loạt cất tiếng nói.
Cố Thanh Sơn hài lòng gật gật đầu, nói ra: "Rất tốt, chờ ta trùng kiến Giáo Đình rồi, ta sẽ truyền thụ tất cả những gì mình học được cho các quốc gia và cá nhân từng trợ giúp ta."
Chúng pháp sư nghe vậy thì đôi mắt lập tức đều phát sáng lên.
. . .
Sau một ngày.
Cố Thanh Sơn đã tới vương quốc Bạch Sơn.
Sau khi phô bày thực lực của mình, hắn lập tức thu được sự ủng hộ nhiệt liệt của vương thất.
"Thật ra ta cũng không cần tiền tài, nhân lực cũng không cần, nhưng ta muốn nhìn những ghi chép truyền thừa của vương thất." Cố Thanh Sơn nói với quốc vương.
Quốc vương Bạch Sơn có chút bất ngờ.
"Nếu pháp sư thần thánh muốn xem, người đâu, lấy quyển trục truyền thừa của hoàng tộc nước Bạch Sơn chúng ta tới đây." Hắn phân phó nói.
Cái gọi là quyển trục truyền thừa, chính là gia phả vương thất, lịch sử phát triển và thành tựu lấy được trong vô số năm qua, vân vân vân vân.
Những thứ này đại biểu cho vinh quang của vương thất, là thứ mà hoàng tộc nguyện ý công khai tuyên dương.
Rất nhanh quyển trục đã được mang tới.
Cố Thanh Sơn mở quyển trục ra, nhìn kỹ từng hàng từng hàng chữ một.
Đã trải qua rất nhiều thời đại, chuyện xảy ra trên người của hoàng tộc cũng chỉ toàn những điều bình thường.
Cố Thanh Sơn cẩn thận tra tìm trong lịch mênh mông như khói sử, cứ lần mò ngược dòng tìm hiểu đầu nguồn, rốt cuộc thấy được một vài thứ đặc biệt ở nơi mở đầu quyển trục.
"Bệ hạ, vào thời khắc kiến quốc, hoàng tộc Bạch Sơn đã từng có được một chút trợ giúp của pháp sư, đúng không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, căn cứ theo lịch sử ghi chép, đó là một vài pháp sư rất thần bí, đợi đến khi tổ tiên của ta kiến công lập nghiệp rồi, bọn họ để lại một vài thứ làm kỷ niệm, sau đó thì biến mất." Quốc vương nói.
"Là cái gì?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú mà hỏi.
"A, đó là một thanh trường đao sinh trưởng trong cây, nghe nói ai có thể rút trường đao ra, thì sẽ trở thành Thánh Vương của vương quốc Bạch Sơn, dẫn đầu nhất tộc Bạch Sơn đi đến huy hoàng."
Quốc vương nhún nhún vai nói: "Rất nhiều người thử qua, nhưng đều không thành công."
"Ồ? Ta có thể đi nhìn thử không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đương nhiên."
Mấy người bọn họ đi vào vườn hoa Hoàng gia, thấy được cây đại thụ kia.
Một thanh trường đao cắm vào trong thân cây, trải qua gió táp mưa sa, không chút suy suyễn nào cả.
"Chuyện trong truyền thuyết như thế này, đây là lần thứ nhất ta được nhìn thấy tận mắt." Cố Thanh Sơn nói.
Bạch Sơn quốc vương bật cười, nói ra: "Thực lực của ngài là không thể nghi ngờ, nhưng có lẽ còn chưa biết nhiều về những chuyện phàm tục nhỏ này, kỳ thật các vương quốc trên đại lục, hoặc nhiều hoặc ít đều có truyền thuyết thần kỳ như vậy."
"Thật sao? Mỗi một vương quốc đều có?"
"Đúng."
Sắc mặt Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm túc.
"Ta có thể thử một chút không?"
"Xin tùy ý, nhưng nếu ngài không rút ra được thì cũng đừng uể oải, trong lịch sử có vô số người kiệt xuất đều không làm được chuyện đó."
"Được."
Cố Thanh Sơn đi lên trước, dừng lại trước chuôi trường đao kia.
Nếu như như những gì mình dự đoán ——
Hắn vươn tay, nắm chặt trường đao dùng sức kéo.
Trường đao lập tức bị rút ra.
Trong hư không vang lên một tiếng nói thâm trầm mà nghiêm túc:
"Ngươi có tư chất và sức mạnh nổi bật đến thế này, là đáng để ta —— "
Cái bóng của một cổ thụ lặng lẽ hiển hiện.
Bỗng nhiên tiếng nói của nó đột nhiên dừng lại.
"—— Tại sao lại là ngươi!" Cổ thụ gào lên.
Cố Thanh Sơn nhìn vào Cây Thánh Nguyện, im lặng thật lâu.
—— Trên thế giới này khẳng định còn có rất nhiều vết tích mà sa đọa để lại.
Một thanh vũ khí.
Một quyển sách.
Một cái trang sức.
Thậm chí một câu chú ngữ.
Thậm chí một loại nghi thức bí mật.
Một khi chúng sinh có được xuất sắc tư chất phát động những thứ này, nói không chừng sẽ lập tức triệu hồi danh sách sa đọa đến.
Khắp nơi đều ẩn núp hạt giống của danh sách.
Thế này thì phải giải quyết sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận