Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2556. Hiệu Triệu Và Cưỡng Chế (1)


Đánh dấu

Từ xa truyền đến một vài âm thanh.
Chỉ thấy một chiếc xe hơi từ phía cuối con đường phóng tới.
“Nhìn kìa, có xe, chúng ta có thể ngồi nhờ xe để chạy trốn.” Quạ nói.
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng hơi do dự.
Đúng là mình nên tránh xa tên kia, nhưng chỗ này đồng không mông quạnh...
Bốn phía đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Chỉ nghe Quạ lẩm bẩm: “Kỳ lạ, đã trễ thế này, sao còn có một chiếc xe hơi lớn như vậy đi tới cái chỗ hoang vu vắng vẻ này, lẽ nào bọn họ là xã hội đen?”
Lời vừa dứt.
Ô tô dừng lại cách đó không xa, vài người bước xuống, trên vai vác thi thể, trong tay cầm súng ống.
“Đi, chôn hết.” Có người lớn tiếng nói.
“Vâng!”
“Nhưng mà đại ca, hình như bên kia có hai người nhìn thấy hành động của chúng ta.”
“Cái gì? Tao cũng nhìn thấy bọn họ rồi.”
“Đúng là hai thằng xui xẻo... Giết bọn chúng, chôn cùng luôn, không được để ai sống sót!”
“Vâng!”
Vài người cầm súng đi tới.
Quạ giật mình nói: “Ôi, mình nói đúng rồi.”
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng run rẩy toàn thân, lấy một vật ra từ trong lồng ngực.
Đó là một pho tượng quái vậy nhiều tay tỏa ra khí tức quỷ dị vô hình.
“Tế Vũ... Ta muốn hiến dâng bảo vật Kỳ Quỷ hiếm có này, xin hãy giúp ta thủ tiêu đồng bọn của ta, để hắn trở lại nơi vốn thuộc về mình!”
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng thầm nói.
Pho tượng trong tay hắn đột nhiên ngẩng đầu, nói bằng giọng quái dị:
“Tế vũ rất công bằng, ngươi muốn hoàn thành hành động lần này, có thể sẽ mang lại lợi ích ngang hàng cho đối phương, dù như vậy ngươi vẫn muốn làm sao?”
Sẽ có lợi cho Quỷ Vương Hoàng Tuyền? Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng hơi do dự.
Quạ nghe ra một chút đầu mối, vội vàng lớn tiếng nói: “Ây... Chờ một chút... Ta cảm thấy ta còn có thể tiếp tục giúp đỡ ngươi...”
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng lập tức đưa ra quyết định.
“Ta muốn cái tên này đi ngay, lập tức! Cho dù phải trả một cái giá đắt cũng không sao!”
Pho tượng gật đầu nói: “Rất tốt, như ngươi mong muốn.”
Quạ lập tức hòa vào không trung, biến mất triệt để.
Pho tượng cũng biến mất ngay sau đó.
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng nhìn hai bàn tay trống không của mình, nghiến răng.
Pho tượng này chính là bảo vật hệ Kỳ Quỷ, ngay cả hắn cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ mới có được.
Nhưng hôm nay lại bắt buộc phải dùng.
Bằng không cứ để tên miệng quạ đen này đi theo, mình đừng hòng chiến thắng Quỷ Vương Hoàng Tuyền trong trận chiến đấu chết chóc này.
Cách đó không xa, đám người cầm súng dứng bước.
“Ôi, có một người biến mất!”
“Thần tiên...”
“Hình như bọn họ không phải người thường... đại ca!”
“Chạy, chúng ta chạy mau!”
Đám người kia cuống quýt lên xe, chạy nhanh như một làn khói.
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.
Hồi lâu.
Không có bất cứ chuyện đen đủi nào xảy ra.
Hắn dần dần thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyển vận rồi... Cuối cùng cũng chuyển vận rồi!”
“Quỷ Vương Hoàng Tuyền, ngươi căn bản không hiểu sức mạnh của Chủ Nhân Tạo Vật, mà ta lại biết hết tất cả.”
“Chờ ta thu hoạch được sức mạnh tạo vật, sau đó đi giết ngươi!”
Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng nói, đi về phía xa.
Bóng đêm dày đặc, hơi lạnh bủa vây.
Cố Thanh Sơn và Thâm Tuyết đi trên đường phố ẩm ướt lãnh lẽo.
“Anh định đưa tôi đi ăn cái gì?’ Thâm Tuyết hỏi.
“Vậy phải xem cô muốn ăn cái gì.” Cố Thanh Sơn đáp lại.
“Tuy anh có tiền nhưng cũng không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền... Tôi chỉ muốn ăn bắp ngô được trồng trên đất hoang còn chưa bị bẻ xuống, trên bắp đọng một chút sương sớm... Vừa được bẻ xuống sẽ lập tức đem đi nướng chín.” Thâm Tuyết trêu ghẹo nói.
Lúc này là đêm khuya, căn bản không có người, cũng không có nơi mở cửa bán đồ ăn, lại càng đừng nói tới đi đâu tìm bắp ngô đọng sương sớm còn chưa bị bẻ xuống.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên dừng bước.
“Hả? Làm sao vậy?” Thâm Tuyết hỏi.
“Cô nhìn kìa, hình như bên kia có một công viên.” Cố Thanh Sơn nói với vẻ hứng thú.
“Là công viên.” Thâm Tuyết nói.
“Đi, chúng ta đi tìm ngô.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn dẫn Thâm Tuyết tiến vào công viên, đứng dưới mấy tán cây đại thụ che trời.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, nói với một vùng đất trống.
“Hôm nay chúng ta cần một cây ngô.”
Trong đất bùn, một gốc chồi non nhanh chóng nhú lên, hóa thành một cây xanh, trên cây trổ đầy bắp ngô.
Cố Thanh Sơn bẻ xuống một bắp ngô, gạt sương sớm còn đọng lại, dùng nhánh cây xuyên qua, đưa cho Thâm Tuyết.
Thâm Tuyết cầm nhánh cây, nói như có điều suy nghĩ: “Lẽ ra đây là bản lĩnh của Thần Hoa Màu, sao anh có thể làm được điều này?”
“Bởi vì tôi là Địa, Địa sinh ra tất cả, nuôi dưỡng tất cả.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sớm muộn gì Hoa Màu cũng sẽ tìm tới anh, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy hứng thú với thần vị của anh.” Thâm Tuyết nói.
“Thần linh phe Pháp Luật cũng thích làm khó nhau hả?” Cố Thanh Sơn hỏi
“Thần linh muốn làm cho chúng sinh thành thực sinh trưởng tuần hoàn theo đúng quy tắc, thực ra thứ họ cần nhất là thực lực.” Thâm Tuyết nói.
“Hoàn toàn tán thành.”
Cố Thanh Sơn tiện tay lấy ra một cái bật lửa bằng vàng ròng được tín đồ dâng lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống củi lửa.
“Nướng chín là ăn được... Tôi cũng phải nướng một bông.” Hắn nói.
Giữa đêm khuya, hai người đứng trong công viên không người, cùng nhau nướng ngô.
Thâm Tuyết đứng một hồi, đột nhiên nói: “Anh chuẩn bị mở rộng tín ngưỡng của mình cho phái nam sao? Tôi vừa cảm ứng một phen, phát hiện hầu hết tín đồ của anh đều có một vài bệnh vặt trong người.”
“Cô quá coi thường tôi rồi đấy, các cô gái mới thực sự cần thờ phụng Địa Thần hơn.” Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
“Tin Địa Thần, về sau không cần photoshop.”
“Nếu anh chỉ có bản lĩnh như vậy, sau này đánh nhau với các vị thần khác, sợ rằng sẽ chịu thu thiệt.” Thâm Tuyết nói.
“Đại địa không yên, tất cả thần linh cũng đừng hòng sống tốt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Động đất à? Thự ra cái này lại động đến quyền hạn của người khác rồi đấy.” Thâm Tuyết nói.
“Ai?”
“Thần Tai Ương.”
“Xem ra tôi sẽ đắc tội hai phe cùng một lúc, không biết cô có còn dám hợp tác với tôi nữa hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận