Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3094. Mảnh giấy



Lão yêu tinh nhìn khối Nguyên Hư kia, mắt mũi nhíu lại vào một chỗ, cặm cụi suy nghĩ một lúc, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Không đúng!”
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn lập tức hỏi.
“Nhanh! Nhanh! Đưa cái thứ cứng rắn trên lưng ngươi cho ta!” Lão yêu tinh mất kiên nhẫn nói.
Cố Thanh Sơn rút đoản trượng bên hông đưa tới... Đây là thứ lão yêu tinh cho hắn để phòng thân trước khi đi xuống ngôi mộ cũ.
Lão yêu tinh nhận lấy đoản trượng, đập mạnh vào đầu mình, vừa đập vừa la lớn: “Mơ tưởng! Mơ tưởng! Mơ tưởng giấu diếm ta! Ta là ông tổ của yêu tinh đấy!”
“Xoạt!”
Đoản trượng đập vào đầu nó, phóng ra đóa hoa màu sắc sặc sỡ, những chùm pháo hoa nhỏ, bít tất đủ loại sắc màu, còn có một con cóc vàng xám xịt.
Lão yêu tinh vừa thấy con cóc vàng kia, lập tức giận dữ nói:
“Chính là ngươi! Ngươi ở đây ngăn cản ta nhớ ra chuyện gì, con cóc chết tiệt kia!”
“Đây là ý nghĩa tồn tại của ta, hiện tại nếu đã đến thời khắc hiện thân thì chỉ cần ngươi cho ta ăn ngon, ta sẽ rời đi, ọc!” Con cóc màu vàng bình tĩnh híp mắt nói.
“Còn dám kiếm ăn ở chỗ ta! Chút xuống, không được ngăn cản ta nữa!” Lão yêu tinh nhảy dựng lên, hét lớn.
“Không có ăn ta sẽ không xuống, ọc ọc.” Cóc vàng tỉnh bơ nói.
Cố Thanh Sơn không nhịn được nói: “Chúng ta có thể ra tay sao?”
“Đừng! Tuyệt đối đừng, ta vật vả lắm mới làm cho nó hiện hình!” Lão yêu tinh căng thẳng nói.
Tạ Sương Nhan cũng khuyên nhủ: “Chúng ta không thể ra tay đối phó con cóc này... Nó là một pháp thuật chuyên nhằm vào yêu tinh, chỉ cần bất cứ kẻ nào nhúng tay thì về sau đừng hòng cởi bỏ pháp thuật này nữa.”
Cố Thanh Sơn đành thôi, lại nói: “Tại sao lại có một pháp thuật chuyên nhằm vào nó?”
“Có lẽ nó đã biết một chuyện gì đó, nhưng có người không muốn cho nó nhớ tới. Nhưng tình hình hiện tại có vẻ như thuật pháp này đã được kích hoạt.” Tạ Sương Nhan nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn nhún vai nói.
Mọi người nhìn lại.
Chỉ thấy lão yêu tinh lúc thì ngồi dưới đất nói lẩm bẩm, lúc thì bò tới bò lui trên mặt đất, lúc thì trồng câu chuối, lúc thì múa một điệu múa xinh đẹp...
Nhưng mặc kệ thế nào, con cóc vàng kia vẫn ngồi trên đỉnh đầu nó, không hề nhúc nhích.
Qua một lúc lâu.
Hai tay lão yêu tinh bám vào đầu gối, thở dốc nói: “Con cóc chết tiệt.. Đồ tham ăn, ngươi không thể xuống dưới trước rồi lại nói sao?”
Cóc vàng tỉnh bơ nói: “Ta đã ngồi trên đầu ngươi rất lâu, chưa bao giờ từ bỏ chức trách của mình, ọc.”
“Như vậy... ta cho ngươi một lợi ích thật lớn, ngươi thấy thế nào?” Lão yêu tinh nhỏ giọng hỏi.
“Ọc?” Mắt cóc vàng giật giật.
“Đúng, chúng ta bí mật giao dịch...”
Lão yêu tinh lặng lẽ rút ra một cây que dài bằng bàn tay từ trong ngực, đưa tới trước mặt cóc vàng.
“Đây là cái gì?” Cóc vàng hỏi.
“Kem que! Vị dâu!” Lão yêu tinh nói.
“Ta không thấy dâu, cũng không thấy kem, ta muốn ăn ngon, ọc!”
“Quái lạ! Rõ ràng sau khi ta ăn xong, trên cái que này vẫn còn dính lại một chút mùi vị, ngươi ngửi một cái là được rồi, không lẽ còn muốn ta cất giữ kem que?” Lão yêu tinh cả giận nói.
“Như ngươi không được tính là giao dịch, ọc ọc ọc!” Cóc vàng cả giận nói.
“Làm thế nào ngươi mới chịu giao dịch với ta!” Lão yêu tinh quát.
“Ọc... Ta không thèm giao dịch gì với ngươi! Ta đặc biệt tới đây để phòng ngừa ngươi phá hỏng kế hoạch!” Cóc vàng nói.
“Nhưng đã nhiều năm như vậy, toàn bộ hư không cũng sắp hủy diệt rồi, lẽ nào ta còn có thể làm hỏng việc?” Lão yêu tinh nói.
“Vậy cũng không được, dù sao ta cũng sẽ không xuống... Đây là chức trách của ta!” Cóc vàng nói.
Lão yêu tinh nhụt chí nói: “Vậy thôi... Ngươi thấy cái này thế nào?”
Nó lấy ra một xiên thịt nóng hổi thơm nức từ trong ngực, nói:
“Nhìn xiên thịt heo thơm phức này, đúng không, đây mới là vật giao dịch chân thành nhất của ta.”
Cóc vàng nhìn xiên thịt, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ọc... Ngươi định dùng xiên thịt này...”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy lão yêu tinh cầm xiên thịt, ăn từng miếng.
Cả xiên thịt chỉ còn một miếng thịt cuối cùng.
Lão yêu tinh thỏa mãn lau miệng, lúc này mới đưa xiên thịt lên trên đầu nói: “Nhìn này, để lại cho ngươi một miếng thật lớn, thế nào, đủ chân thành chưa, còn không mau xuống đây?”
Cóc vàng nói: “Ngươi yên tâm... Có chết ta cũng không xuống.”
Tạ Sương Nhan: “...”
Phi Ảnh: “...”
Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ.
Xem ra sự hủy diệt của kỷ nguyên lửa vẫn có đạo lý nhất định.
“Người khác thực sự không thể giúp đỡ sao?” Hắn hỏi Tạ Sương Nhan.
“Không thể làm gì với cóc vàng, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội phá giải thuật pháp này.” Tạ Sương Nhan nói.
“Ta có thể cho lão yêu tinh vài thứ được không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cũng không được.” Tạ Sương Nhan nói.
“Nói thì sao?”
“Có thể.”
Cố Thanh Sơn quay đầu, nhìn về phía lão yêu tinh, lớn tiếng nói: “Nếu ngươi không nghĩ ra cách gì, sau này chơi trốn tìm sẽ không bao giờ thắng được đâu.”
“Dựa vào cái gì!” Lão yêu tinh giận dữ nói.
Nó bỗng nhiên nhận ra một điều.
Sau này cho dù mình trốn ở đâu...
Trên đầu mình sẽ luôn mang theo một con cóc vàng!
Thực sự quá rõ ràng.
Bất cứ con yêu tinh nào cũng có thể tìm được mình.
Lão yêu tinh nghiến răng thật chặt, căm hận nói: “Được rồi được rồi, ngươi cầm cái này đi...”
Nó lấy ra một xâu hồ lô đường từ trong ngực.
Cóc vàng nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Hồ lô đường được tạo ra từ yêu thuật... Quả thực không tệ, nhưng ngươi định ăn trước mấy viên?”
Trên mặt lão yêu tinh hiện lên vẻ tiếc đứt ruột, hét lớn: “Ta không ăn dù chỉ một viên! Cho ngươi hết! Mau đi đi!”
“Ọc, thái độ xem như không tệ.” Cóc vàng nhận lấy hồ lô đường, biến mất trước mặt mọi người.
Nó vừa đi, lão yêu tinh lập tức nở nụ cười xấu xa.
“Con cóc thối, trong đó có lẫn cứt mũi của ta, ngươi từ từ hưởng thụ đi.” Nó hả hê nói.
Mọi người đều cạn lời.
“Được rồi, nếu thuật pháp đã được phá giải, vậy rốt cuộc ngươi vừa nhớ ta cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão yêu tinh ngẩn người, ra vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: “Địa, Thủy, Hỏa, Phong... Trong bốn kỷ nguyên chúng ta, kỷ nguyên đầu tiên là Địa, sau đó là Thủy, sau đó là kỷ nguyên Hỏa của chúng ta... Ta nhớ mình đã từng thăm dò phế tích của kỷ nguyên Thủy, lúc đó đã xảy ra một việc...”
“Nói như vậy, ngươi bị một con cóc vàng phong ấn ký ức đúng vào lúc xảy ra sự việc kia.” Tạ Sương Nhan nói.
“Không sao... Để ta nghĩ xem... Có rồi!”
Lão yêu tinh đưa tay lục lọi trong ngực một lúc, cuối cùng lấy ra một tờ giấy nhăn nheo.
“Ta nhớ lúc ở trong di tích kỷ nguyên, có vật gì đó đã đưa cho ta một tờ giấy.”
Nói xong, nó mở tờ giấy ra.
Mọi người tụm lại xem, chỉ thấy trên tờ giấy viết ba dòng chữ:
Dòng thứ nhất:
“Mọi người đều biết, tuy kỷ nguyên Thủy đã bị hủy diệt, nhưng bất kể là quá khứ hay tương lai, nó vẫn luôn là kỷ nguyên mạnh nhất.”
Tạ Sương Nhan và lão yêu tinh đều hừ một tiếng tỏ vẻ không đồng ý.
Dòng thứ hai:
“Ta đã sử dụng một loại thuật pháp huyền bí lớn nhất trong kỷ nguyên Thủy, loại thuật pháp này sẽ khiến tương lai quên đi sự tồn tại của ta, cho đến khi mảnh giấy này được đọc lên... Thuận tiện nói một câu, ta là sứ đồ kỷ nguyên Thủy.”
Dòng thứ ba:
“Tri thức chính là sức mạnh, thậm chí nó có thể giúp chúng ta hiểu được một vài sức mạnh không thể dính vào... Ta sẽ làm một vài thử nghiệm, nếu ta thất bại, nếu tất cả còn chưa hủy diệt, tương lai hãy cứu lấy ta....”
Hết chương 3094.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3095
Bạn cần đăng nhập để bình luận