Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2247. Tướng Quân Và Tận Thế (1)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn nhớ lại gì đó, nói: “Lúc ta vừa mới gặp phải con quái vật kia, đã ký kết với nó một khế ước... Lúc đó nó không thể không nói cho ta biết, nó bị mắc kẹt ở đây là vì nó và tận thế đã hòa làm một thể, Lục Đạo Luân Hồi không chịu thả nó ra ngoài.”
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa bò dậy, muốn đi mở cửa xe.
“Hòa làm một với tận thế? Vậy thì sao?” Triệu Tiểu Tăng hỏi.
“Thịch!”
Một âm thanh nặng nề.
Cố Thanh Sơn ngã trên mặt đất, lại chết.
Hắn nằm trên sàn xe, mở mắt lần nữa, nói: “Lục Đạo thần kiếm cho ta mượn sức mạnh ‘Điều khiển thần thánh’, ta vẫn luôn phỏng đoán dụng ý của thần kiếm, bây giờ ta đã hiểu được.”
“Hiểu được cái gì?”
Không có tiếng trả lời.
Cố Thanh Sơn đứng lên, vội vàng kéo cửa xe, kết quả lại một lần nữa ngã xuống sàn xe, chết đi.
Hắn sống lại, tiếp tục nói: “Rất lâu trước đây, Hỗn Loạn Giả nghĩ ra một biện pháp, đó là khiến thế giới hoàn toàn rơi vào chết chóc và hủy diệt, cứ như vậy, cho dù tận thế hàng lâm thì cũng không có bất cứ mục tiêu nào, tất thảy đều không có cách nào phát động.”
Triệu Tiểu Tăng chợt nói: “Ý ngươi là, chỉ có người chết mới có thể thoát thân khỏi tận thế sợ hãi này?”
“Đúng, nơi nối liền giữa thế giới cấp tướng này và thế giới chủ chính là ngôi mộ kia, ngươi dẫn ta tới đó, ném ta lên trên mộ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy có được không?” Triệu Tiểu Tăng không chắc chắn hỏi.
“Bởi vì tận thế không có tác dụng đối với người chết, cho nên ta sẽ xuất hiện tại thế giới chủ... Cũng chính là thoát khỏi nơi này.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Tiểu Tăng thở dài, thấp giọng nói: “A Di Đà Phật, đến tận bây giờ ta vẫn chưa từng gặp ai ngay cả cái chết cũng lấy ra dùng như ngươi.”
“Thịch!”
Phía sau truyền đến tiếng ngã quen thuộc.
Cố Thanh Sơn lại chết.
Triệu Tiểu Tăng thở dài nói: “A Di Đà Phật... Nhưng ngươi chết cũng quá thường xuyên.”
Xe ngựa chạy nhanh, bụi tung cuồn cuộn.
Không lâu sau, bọn họ đã tới trước ngôi mộ trên ngọn núi.
Triệu Tiểu Tăng đã ném xe ngựa, cõng thi thể Cố Thanh Sơn leo lên ngôi mộ.
Đằng sau họ không xa, quái vật khổng lồ như một đám mây đen đang gia tăng tốc độ đuổi tới.
“Phù... Phù... Cố thí chủ, chúng ta đến nơi rồi.”
Triệu Tiểu Tăng đặt thi thể Cố Thanh Sơn lên trên ngôi mộ, há mồm thở dốc.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn gật đầu với Triệu Tiểu Tăng một cái, nói: “Ngươi vất vả rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã giải trừ “Yêu Nguyệt”.
Triệu Tiểu Tăng lập tức biến mất.
Cố Thanh Sơn ngồi trên ngôi mộ, lẳng lặng nhìn quái vật càng lúc càng tới gần.
Hắn nghiêng đầu, ngã trên nẫm mộ, một lần nữa chết đi.
Trong nháy mắt, ánh sáng lóe lên.
Toàn bộ thế giới biến mất.
Tại thời khắc cuối cùng, quái vật kia đứng yên tại chỗ, không hề đuổi kịp.
Trên gương mặt xấu xí của nó lộ ra một biểu cảm kỳ quái.
Bỗng nhiên, quái vật cũng biến mất.
...
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn từ trên ngôi mộ ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Bia mộ như rừng.
Vô số tiếng đập gõ từ trong các ngôi mộ truyền đến.
"Triệu hoán ta ra đi."
"Triệu hoán ta ra đi."
"Triệu hoán ta ra đi."
Trong ngôi mộ đồng loạt phát ra âm thanh đầy khao khát.
Đúng rồi, nơi này là nghĩa địa.
Là thế giới chủ.
Mình đã trở về!
Cố Thanh Sơn thở phào nghẹ nhõm, đứng dậy từ trên nấm mộ.
“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi đó.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, hắn đã không tự chủ được mà mở miệng, dùng một giọng nói khác: “Đúng vậy, ta bị giam cầm ở nơi này vô số năm, bây giờ rốt cuộc cũng có thể rời đi.”
Nói xong câu đó, Cố Thanh Sơn sững người.
“Ha ha ha ha ha!”
Âm thanh kia đột nhiên cười như điên, lắc đầu nói: “Thằng nhóc đáng thương, lẽ nào ngươi đã quên hồn phách của ta vẫn luôn ở trong cơ thể ngươi, khi ngươi rời khỏi thế giới cấp tướng kia thì ta cũng bị ngươi mang ra ngoài.”
“Thì ra ngươi có tính toán này!” Cố Thanh Sơn nghiến răng nói.
Âm thanh kia đắc ý nói: “Bây giờ ngươi mới phát hiện? Năm đó ta không chịu nổi nỗi khổ tận thế, thời khắc ta đầu hàng tân thế thì đã ngay lập tức bị Lục Đạo Luân Hồi giam cầm, lại bị Định Giới Thần Kiếm trấn áp, vất vả lắm mới đợi được lúc thần kiếm vỡ nát, kết quả Lục Đạo mở lại, ta vốn tưởng mình sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong phần mộ, nào ngờ ngươi lại xuất hiện.”
“Hiện tại, ta đã thoát khỏi sự đàn áp của Lục Đạo, không gì có thể ngăn cản ta được nữa.”
Trên người Cố Thanh Sơn phát ra một loại khí thế khó hiểu, giống như tận thế Cung Điện Sợ Hãi, mang theo cảm giác lạnh lẽo, hoang đường, và đầy kinh khủng.
“Ta đợi thời khắc này... đợi đã lâu lắm rồi...” Âm thanh kia nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta sẽ ngăn cản ngươi.”
Âm thanh kia bật cười nói: “Ta là quá khứ của Lục Đạo, là tận thế của hiện tại, mà hết thảy mọi hành động của ngươi đều nằm trong mưu tính của ta... Giờ thì đi chết đi!”
Một giọng nói vang dội như trời rung đất chuyển từ trong cơ thể hắn truyền ra.
Chỉ thấy khí đen vô tận từ trên người Cố Thanh Sơn phun trào lên không trung, hóa thành cảnh tượng thành phố liên miên không dứt trên bầu trời.
Ngoại trừ thị trấn kia, còn có nhiều thành phố hơn, có cả núi rừng âm u, sông ngòi, biển cả, cùng với vô số quái vật kinh khủng!
Một thân người đứng trước tất cả mọi cảnh tượng, hóa thành bóng đen âm u thăm thẳm.
Tướng quân chiến tranh Lục Đạo!
Nó nhìn xuống nghĩa địa trên mặt đất, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Cố Thanh Sơn.
“Người phàm, ta sẽ chiếm đoạt thân thể của ngươi, sau đó thống lĩnh đội quân Sợ Hãi, biến toàn bộ Lục Đạo trở thành binh khí của ta!”
Nó nhảy xuống dưới, hóa thành bóng đen vô tận, xé gió lao về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đứng trên nấm mồ, mờ mịt luống cuống nhìn cảnh tượng này.
Trong nháy mắt, bóng đen đã bao vây lấy hắn, nhập vào trong thân thể của hắn.
“Chết... đi...”
Cuối cùng tướng quân chiến tranh Lục Đạo nói một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận