Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 530: Cảnh trong mộng: Thiên thần và cô gái


Chương 530: Cảnh trong mộng: Thiên thần và cô gái
"Thả thần thức của ngài ra, để thức hải của ngài liên kết với ta."

Cố Thanh Sơn nghe theo mà làm.

Lục Giới Thần Sơn kiếm lập tức bay vào trong thức hải của hắn.

Chỗ khác nhau giữa Kiếm Tiên và Kiếm tu chính là ở đây.

Kiếm Tiên có thể thu kiếm khí vào thức hải.

Vì để trở thành Kiếm Tiên lần nữa, Cố Thanh Sơn còn đặc biệt hoàn thành nhiệm vụ... thu Triều Âm vào thức hải.

Lần này, thứ tiến vào thức hải của hắn chính là kiếm của Hoàng Tuyền.

Chỉ thấy trong thức hải, Lục Giới Thần Sơn kiếm hóa thành quầng sáng rồi biến mất, rất nhanh sau đó lại tụ lại lần nữa.

"Ồ?" Cố Thanh Sơn nhướn mày.

Trên giao diện thao tác của Chiến Thần, mấy hàng chữ nhắc nhở vội chạy qua.

[Ngài đã cho phép Lục Giới Thần Sơn kiếm liên kết với thức hải của mình.]

[Lục Giới Thần Sơn kiếm thu được tất cả kỹ năng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu của ngài.]

[Nhắc nhở: Ngài phát hiện ra thần thông thứ ba của Lục Giới Thần Sơn kiếm: Tuệ Mệnh.]

[Tuệ Mệnh: Dưới điều kiện được ngài cho phép, Sơn Nữ nắm giữ tất cả kỹ năng và kinh nghiệm của ngài, cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm trong tay chiến đấu thay cho ngài, hoặc là kề vai chiến đấu với ngài.]

[Giải thích: Khi Sơn Nữ khởi động thần thông này, nàng có thể lựa chọn ẩn dấu hoặc hiện hình của mình.]

[Hệ thống nhắc nhở: Sức mạnh của Sơn Nữ đến từ Lục Giới Thần Sơn, ngài mạnh bao nhiêu, thì sức mạnh mà nàng thả ra mạnh bấy nhiêu, vậy thì... thứ sâu kiến như ngài cũng trở nên mạnh hơn đúng không?]

Cố Thanh Sơn nhìn những chữ nhắc nhở này với vẻ ngạc nhiên.

Trong lúc không để ý, Lục Giới Thần Sơn kiếm bay ra ngoài từ thức hải của hắn, yên lặng trôi nổi bên cạnh hắn.

"Công tử, sau đây ta chiến đấu thay ngài được không?"

Lúc này Cố Thanh Sơn mới lấy lại tinh thần.

"... Sơn Nữ à..."

"Công tử?"

"Cô lợi hại như vậy, thần linh Hoàng Tuyền có biết hay không?"

Cố Thanh Sơn ngồi trên lưng Cự Tượng.

Lục Giới Thần Sơn kiếm bay trở về bên cạnh hắn.

Hắn thu kiếm lại, giơ vương trượng A Tu La lên.

Tất cả A Tu La đều mang ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía hắn.

Không ít A Tu La không kiềm được quỳ xuống lớn tiếng reo hò.

Bốn vị tộc Vương nằm trên mặt đất, hoặc sống hoặc chết.

Bốn người tuyên bố khiêu chiến nhưng lại không thể chiến thắng vị Vương đang bị thương nặng.

Vương đã chứng minh thực lực của mình một lần nữa.

"Còn ai muốn khiêu chiến ta nữa không?"

A Tu La Vương hỏi.

Tất cả A Tu La lập tức im lặng, không phát ra tiếng vang nào.

Lặng ngắt như tờ.

Cố Thanh Sơn lại đợi một lúc, rồi mới gật đầu nói: "Rất tốt."

Hắn tiện tay ném một cái, ném vương trượng A Tu La lên trên lưng Cự Tượng.

"Tất cả mọi người, đến Thánh Thành."

"Rõ!"

Nhóm A Tu La đáp lớn tiếng.

Đại quân lại tiến về phía trước một lần nữa.

Lần này, không còn bất cứ kẻ nào đi ra cản đường nữa.

Đại quân nhanh chóng đi về phía trước.

Bỗng nhiên, tất cả A Tu La biến mất không thấy tăm hơi.

Cự Tượng, vương trượng A Tu La cũng biến mất theo.

Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang ngồi trong không gian trắng xóa trống rỗng.

A Tu La Vương xuất hiện ở phía đối diện hắn.

A Tu La Vương cúi thấp đầu, trầm ngâm không nói một lúc lâu.

"Vậy thì, xin hỏi ta có thể đi chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi thử.

"Sao ngươi lại nghĩ đến việc muốn từ bỏ vương vị?" A Tu La Vương nói.

"Địch mạnh ta yếu, chỉ có lui một bước trước thì mới có khoảng trống để dịch chuyển."

"Nhưng ngươi đã nuốt lời, cũng không hề từ bỏ vương vị."

"Bọn họ đều đã chết, cũng không có người nào tới dám khiêu chiến nữa, ta có thể làm gì chứ, ta chẳng thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm Vương." Cố Thanh Sơn nói.

A Tu La Vương nghe xong, bỗng nhiên cười.

"Là lỗi của ta, là lỗi của ta."

Hắn nói xong, bóng người dần dần bay lên.

Bốn phía không trung khẽ chuyển động, đóng khuôn A Tu La Vương lại, hình thành một lá bài.

Lá bài này tung bay đến trước mặt Cố Thanh Sơn.

Chỉ thấy trên lá bài, A Tu La Vương cầm vương trượng trong tay, ngồi trên thân Cự Tượng màu trắng.

Khắp nơi trong lá bài, đều là A Tu La mặc chiến giáp trên người.

Bọn họ ra sức tiến lên phía trước dưới sự chỉ huy của A Tu La Vương.

Mấy hàng chữ nhỏ xuất hiện dưới lá bài.

[Chiến sĩ mạnh nhất giới A Tu La, một trong những vị lãnh tụ của liên quân Tứ Giới, bạn thân của Quỷ Vương.]

[Bởi vì chiến đấu một mất một còn với bốn vị tộc Vương, tốn hết tất cả sức mạnh nên không đến Thánh Thành để trợ giúp Quỷ Vương trong trận chiến cuối cùng, từ đó cũng không còn cách nào tha thứ cho bản thân, tình nguyện hóa thân thành một lá bài, chờ đợi vạn năm.]

[A Tu La Vương, lá bài pháp thuật trong bộ bài báo thù, khi lá bài này được kích hoạt, lời thề ước của vạn năm trước sẽ sinh ra lực trói buộc một lần nữa.]

[Lời thề ước Tứ Giới: Nhất định Thiên Thần, Ác Quỷ, A Tu La, Thú Vương phải giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối không phản bội nhau, mỗi một vị lãnh tụ của Tứ Giới đều từng nói lời thề này.]

Khi Cố Thanh Sơn xem hết chữ trên thẻ bài, A Tu La Vương nhìn về phía hắn từ trong thẻ bài.

"Ngươi làm tốt hơn ta, nếu như năm đó ta có thể tỉnh táo như ngươi..."

A Tu La Vương thở dài.

"Đi, ta dẫn ngươi đến cảnh trọng mộng kế tiếp."

"Cảm ơn."

Cố Thanh Sơn nhận lấy lá bài.

Không gian trắng xóa trống rỗng lập tức tan vỡ thành vô số viên bi rất nhỏ, hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

Cố Thanh Sơn phát hiện mình đã đi vào một hoàn cảnh hoàn toàn mới.

Một vùng ánh sáng an lành, đâu đâu cũng có.

Công trình kiến trúc cao ngất trang nghiêm túc mục, xây từ gạch ngói trắng tinh.

Đây là một đại sảnh rộng rãi sáng ngời.

Có không ít người, tất cả bọn họ đều đứng thẳng không động đậy, vây quanh đại sảnh.

Thú Vương, A Tu La, Ác Quỷ, còn có một số người mặc đủ loại áo bào dài, những người này là Thần Duệ.

Bọn họ luôn nhìn chằm chằm chỗ giữa đại sảnh, nhìn chằm chằm chỗ bên cạnh Cố Thanh Sơn.

A?

Sao mình không cử động được?

Có thứ gì ở bên cạnh mình ư?

Cố Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Khi hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một giọng nữ phát ra bên cạnh hắn.

"Cho nên, ta chỉ muốn làm một vài nghiên cứu đặc biệt trong địa ngục, ta sẽ không xâm phạm tới lợi ích của các ngươi, cho nên sau này đừng ghim ta mãi."

Cố Thanh Sơn không có cách nào để quay đầu, hắn dứt khoát thả thần niệm ra để nhìn chỗ bên cạnh.

Chỉ thấy một cô gái, mang cặp kính gọng to màu đen thật dày, cầm một quyển sách trong tay đứng bên cạnh hắn.

Nhìn qua cô gái có vẻ yếu đuối, nhưng lại có một luồng khí thế không tên, khiến cho người ta không nhịn được mà bị cô gái thu hút.

Lời lúc nãy là do cô gái nói.

Ở phía đối diện cô gái, có ba vị vương giả đang ngồi.

Có Thú Vương, có Ác Quỷ, còn có một ông già mặc áo bào dài màu đỏ lộng lẫy.

Rất rõ ràng, Thú Vương và Ác Quỷ đều ngồi ghế phụ, người cầm đầu là ông lão mặc áo bào màu đỏ kia.

Khi cô gái vừa nói dứt lời, tất cả mọi người tiếp tục im lặng, tạm thời không trả lời.

"Vậy cứ như thế đi, sau này mọi người sống yên ổn với nhau, hẹn gặp lại."

Cô gái nâng gọng kính, đứng dậy.

Một tay cô gái cầm lấy sách, một tay khác nắm lấy Cố Thanh Sơn.

Gượm đã!

Tình huống gì thế này?

Cố Thanh Sơn âm thầm kêu lên trong lòng.

Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn cảm nhận được một cái tay nhỏ có cảm giác lạnh buốt.

Mình bị nắm lấy?

Cố Thanh Sơn vội vàng dùng thần niệm liếc nhìn chính mình.

Quyền trượng có màu đen toàn thân, phần đỉnh có đính một cái đầu lâu có sừng, tỏa ra sương đen mãnh liệt.

Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.

Mình là Trấn Ngục Quỷ vương trượng!

Chẳng trách cô gái lại cầm lấy mình.

Chẳng lẽ, cô gái này là Quỷ Vương Địa Ngục?

Đúng vậy, không có cách giải thích nào khác.

Chỉ có Quỷ Vương mới có thể sở hữu quyền trượng này.

Cố Thanh Sơn ngu người.

Phát hiện ra chân tướng giật gân, với tính cách của hắn thì cũng không thể lập tức lấy lại tinh thần.

Cô gái nắm chặt lấy hắn, chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã!"

Cô gái vừa xoay người, giọng nói của ông già mặc áo bào đỏ truyền từ sau tới.

"Còn có việc gì ư?" Cô gái hỏi.

"Ngài nói ngài đang làm nghiên cứu trong địa ngục, ta muốn biết, rốt cuộc ngài đang nghiên cứu cái gì?" Ông già mang áo bào đỏ hỏi.

"À, ông đang lo lắng chuyện này ư."

Rõ ràng cô gái có hứng thú với câu hỏi này.

"Thật ra ta đang nghiên cứu mấy thứ đồ ở phía sau Đại Thiết Vi Sơn."

"Phía sau của Đại Thiết Vi Sơn? Ngài đang lừa gạt ai đó, nơi đó chỉ có cơn gió loạn kiếp!" Ông già mặc áo bào đỏ nói.

"Các người gọi thứ đó là ngọn gió loạn kiếp à? Đúng vậy, ta đang nghiên cứu nó đó."

Ông lão cảnh giác nói: "Nó có thể hủy diệt tất cả, tại sao ngài lại cảm thấy hứng thú với nó?"

"Ở rất nhiều thế giới ở bên ngoài cũng không có loại gió đáng sợ đó, ta cũng chỉ phát hiện một vài ghi chép vụn vặt về nó trong các tài liệu lịch sử quý hiếm."

"Lần này ta đi vào thế giới của các ông, không ngờ lại phát hiện loại tồn tại mang đầy tính thần như Đại Thiết Vi Sơn, càng ngạc nhiên hơn nữa là ta lại phát hiện ra ngọn gió loạn kiếp, đó chính là sức mạnh hiếm thấy cực kỳ đáng sợ, đương nhiên ta phải nghiên cứu cho thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận