Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1783. Tối Hậu Thư


Đánh dấu
Để Phi Nguyệt tận mắt chứng kiến việc cha mình và thành Hư Không hủy diệt hoàn toàn.
Tàn nhẫn vô tình như thế nào mới làm được chuyện như này chứ.
Thế nhưng đây chính là tối hậu thư của đám ác quỷ, bọn chúng ép Phi Nguyệt phải lựa chọn.
Trên mặt Tu nữ mù hiện lên vẻ thương xót, nói tiếp: "Nếu như không giành được Phi Nguyệt thì đám ác quỷ thà hủy diệt nàng, cũng không muốn để lực lượng của nàng bị người khác sử dụng."
Tu nữ đưa tay ra chạm nhẹ vào vai Phi Nguyệt, nói: "Cô bé, khổ cho con."
Nhưng vào đúng lúc này...
Trong hư không vô tận này, lại xuất hiện hai điểm đen nho nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt, hai chấm đen này đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Bọn chúng nhảy nhảy, rồi một trong hai thứ đó rơi xuống dưới chân người cầm lưỡi dao dài năm mươi mét kia.
Một con khác thì rơi xuống cạnh một cường giả đầu thú thân người.
Đám người nhìn kỹ thì thấy hai điểm đen này biến thành hai con rắn màu xanh lam.
Hai con rắn này mặc dù nhỏ hơn con rắn đen khi trước, thế nhưng mỗi con lại mọc ra năm cái đầu.
Người cầm lưỡi dao dài năm mươi mét kia không nhịn được mà nói: "Một con rắn kỳ lạ sao?"
Cường giả đầu thú bên cạnh cũng nói theo: "Tại sao lại có thứ này xuất hiện?"
Người cầm lưỡi dao kia không động, thế nhưng từ lưỡi dao trong tay hắn ta bay ra một luồng sáng.
Mà cường giả đầu thú kia cũng tiện tay vung ra một đòn tấn công.
Hai con rắn nhỏ bị đánh trúng, lập tức biến mất.
Ngay sau đó...
Rắn nhỏ xuất hiện trên người hai người, sau khi cắn trúng hai người thì cả hai con rắn biến mất.
Một luồng cảm ứng kinh khủng nào đó bỗng nhiên bao phủ nơi đây.
"Đáng chết!"
Người cầm lưỡi dao kia tỉnh táo lại và rất là hối hận.
"A a a a a..."
Mà vào lúc này, cường giả đầu thú đã phát ra tiếng gầm điên cuồng.
Hắn ta đã điên rồi!
Người kia thấy vậy, trong mắt xuất hiện sự quyết tử, ném lưỡi dao trong tay đi, rồi đi tới ôm chặt cường giả đầu thú kia.
"Các vị, tạm biệt!"
Người này hét lớn.
Ngay sau đó, bóng người cả hai lóe lên, biến mất trước mặt mọi người.
Mọi chuyện diễn ra trong thời gian cực ngắn.
Đám người vừa kịp phản ứng thì hai người đã bị cắn, sau đó biến mất hoàn toàn.
Khuôn mặt Tu nữ mù xuất hiện vẻ đau thương, nói nhỏ:
"Bọn họ... vì không muốn lây cho chúng ta sự điên cuồng và tử vong cho nên đã lựa chọn tự tử."
"Liệt Nhận mang theo Thụ Thú đi đâu vậy?" Tháp chủ tháp Hung Ma hỏi.
Phi Nguyệt lấy ra một hòn đả tản ra ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng trên hòn đá này dần dần tối xuống, rồi bỗng nhiên cả viên đá vỡ vụn.
"Liệt Nhận có một thế giới của riêng mình."
Phi Nguyệt nhìn viên đá kia, nói với giọng bình thản: "Ngay vừa rồi, thế giới kia đã bị hủy diệt."
Đám người im phăng phắc.
Chỉ là một luồng gợn sóng nhỏ của Đại Hồng Thủy, đã có thể tiêu diệt hai cường giả, còn tiện thể phá hủy thêm một thế giới nữa.
Tu nữ mù lấy ra một chiếc khăn tay trắng, lau sạch vệt máu còn lưu bên khóe mắt.
Lông mày nàng ta nhíu chặt, giống như đang phải chịu sự đau đớn rất lớn.
Rồi nàng ta tiếp tục nói: "Ta có thể nhìn ra một vài thủ đoạn của loại tận thế này. Nó dùng lực lượng nhân quả để làm điều kiện phát động tận thế, chỉ cần đi vào trong phạm vi của nó thì nó sẽ kích hoạt luật nhân quả, điều khiển chúng ta phải tấn công nó, sau đó chúng ta sẽ trở nên điên cuồng."
Một giọng nam vào lúc này lại vang lên: "Cũng không phải là như vậy."
Đám người quay lại nhìn, thấy người đang nói lại là Quạ.
Hai mắt anh ta đỏ lên, nói: "Các người đã quên rằng thứ này chỉ là điềm báo của Đại Hồng Thủy, là một gợn sóng của giai đoạn đầu tận thế cấp bậc Vô Sinh, chờ khi nó bùng nổ chân chính thì sẽ không yếu như bây giờ đâu."
Thứ này cũng coi là yếu sao?
Trong đầu bọn họ đều xuất hiện một ý nghĩ như vậy.
Thế nhưng không ai có thể phản biện lại được, bởi vì điều này thật sự chỉ là điềm báo trước của Đại Hồng Thủy mà thôi.
Đám ác quỷ thực sự có thể điều khiển được Đại Hồng Thủy.
Ngay cả tận thế cũng có thể điều khiển, như vậy còn điều gì mà đám ác quỷ không thể làm được nữa không?
Trong vô số thế giới tại hư không, còn có thế giới nào dám chống lại bọn chúng nữa?
Đám người dần dần tuyệt vọng.
Trong màn sáng, hai mắt Hồng Nghĩa Quyết trợn thật to, nhìn về phía Phi Nguyệt, nói lớn:
"Con gái, con vẫn chưa hiểu sao? Loại này là loại lực lượng không thể chống lại được!"
"Con gái của ta, ta đã không còn miễn tử phù thứ hai nữa đâu..."
Hồng Nghĩa Quyết hét khàn cả giọng:
"Chỉ là làm việc cho đám ác quỷ mà thôi, tại sao con lại không nghĩ thoáng ra chứ? Chẳng lẽ con muốn chúng ta chết hết trong tận thế này mới vừa lòng hay sao?"
Giọng nói của Phi Nguyệt trở nên lạnh lùng: "Mẹ đã sớm đoán trước được kết quả làm việc cho ác quỷ là như nào, ông cũng biết rõ kết quả là như sao rồi."
"Kết quả..."
Giọng nói của Hồng Nghĩa Quyết ẩn chứa một sự áp lực nặng nề:
"Kết quả như thế nào cũng được, chỉ cần có thể sống lâu hơn một ngày, là có thể hưởng thụ thêm một ngày làm ác quỷ, dù gì thì cũng tốt hơn là chết."
Lão ta vứt tấm phù trong tay đi, sắc mặt xám xịt, nói:
"Những năm qua, ta đã hưởng thụ rất nhiều, thế nhưng để đổi lại thì ta phải đưa con gả cho ác quỷ, nếu như ta không làm được thì đám ác quỷ chắc chắn giết chết ta."
"Đây là cơ hội cuối cùng, con gái của ta."
"Mọi người cùng chết, hay là sống tạm thêm vài ngày, đi tới thế giới Ác Quỷ trở thành nữ chủ nhân cao quý, đều phụ thuộc vào quyết định của con."
"Con hận ta cũng được, thế nhưng con không thể để tất cả mọi người trong thành Hư Không đều chết trong tận thế này chứ!"
Cơ thể Phi Nguyệt hơi run lên.
Thành Hư Không...
Nàng nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Ngày xưa mẹ có thể chiến đấu với ác quỷ cả một ngày mà không chịu thua, còn ông, từ đầu đến cuối vẫn không chịu dẫn dắt thành Hư Không chống lại ác quỷ..."
"Cha, người đã từng là cường giả nổi danh toàn bộ hư không, tại sao ngay cả lòng chống lại cũng không có? Hay là người đã biết đám ác quỷ điều khiển được tận thế cấp bậc Vô Sinh?"
Nàng ta hét lớn.
Hồng Nghĩa Quyết ngẩn người, sắc mặt có vẻ rất kỳ lạ.
Trước mặt mọi người, lão há to miệng, sau đó lại ngậm lại, rồi lại mở to ra.
Mặc dù cảnh tượng này hơi buồn cười, thế nhưng sắc mặt của Hồng Nghĩa Quyết lại đầy tuyệt vọng, tiếng thở dốc liên tục vang lên, không có chút buồn cười nào cả.
Lão ta hình như muốn nói điều gì, thế nhưng lại bị thứ gì đó ngăn lại không thể nói được.
Phi Nguyệt thấy vậy thì cũng khó hiểu.
Mọi người xung quanh cũng đều cảm thấy khó hiểu.
Có hay là không, nói thẳng không được à?
Nếu như lão thành chủ thật sự sợ hãi lực lượng ẩn giấu của đám ác quỷ, nói ra thì chỉ có tác dụng uy hiếp đám người mình chứ không còn hậu quả nào khác, tại sao Hồng Nghĩa Quyết lại không nói ra chứ?
Tu nữ mù bỗng nhiên nói: "Lão đã từng là một cường giả của hư không, thế nhưng hiện tại lại sợ hãi tới mức không thể nói được."
Câu nói này làm tất cả mọi người im lặng.
Đám người nhìn về phía lão thành chủ, quả nhiên thấy lão ta đang run lập cập.
Vào lúc này, song phương trở nên giằng co một cách kỳ dị.
Một vị cường giả như vậy, đang sợ cái gì chứ?
Đối mặt tình trạng hiện tại, lựa chọn của Phi Nguyệt sẽ ra sao?
Ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu mọi người, làm cho mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Phi Nguyệt.
Giờ phút này...
Trong thời khắc căng thẳng này, chỉ có một người là không chú ý tới Phi Nguyệt mà thôi.
Đó là Cố Thanh Sơn.
Nếu như Cố Thanh Sơn vẫn quan sát một cách tỉ mỉ mọi chuyện đã diễn ra, thì có lẽ hắn sẽ phát hiện được điều gì đó từ hàng loạt biểu hiện khi trước của Hồng Nghĩa Quyết.
Điều này cũng không liên quan tới thần thông hay lực lượng.
Trên thực tế, cho tới ngày nay, Cố Thanh Sơn đã nhiều lần chiến đấu với ác quỷ tại nhiều thế giới, đã từng được chứng kiến đám ác quỷ thu lấy mảnh vỡ thế giới Hoàng Tuyền, cũng thấy được thần kỹ như "Thương Sinh Dẫn", cũng biết được đám ác quỷ đã từng mưu đồ vô số năm, muốn đi vào thế giới tầng trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận