Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1594. Người Chết Sẽ Không Nói Dối


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng vậy. Vì rèn ra Thiên Địa song kiếm mà nó đã lập mưu từ thời thượng cổ tại Thiên giới; về sau tại khu Luân Hãm, vì muốn cho Hỗn Loạn xuất hiện mà nó chiến đấu với thi thể do Trật Tự Ma Vương triệu hoán với thời gian rất lâu, cuối cùng cũng làm cho Kỷ nguyên Hỗn Loạn xuất hiện."
"Nó không phải là loại dễ dàng bỏ qua cho kẻ địch của mình."
"Công tử, thế nhưng nó đã hòa tan vào trong Hỗn Độn, đã biến mất hoàn toàn rồi... Chúng ta cũng đã thấy tận mắt, ngài còn nghi ngờ điều gì về nó nữa sao?" Sơn Nữ nói.
Địa kiếm cũng nói: "Cố Thanh Sơn, thư giãn chút đi, ngươi quá cẩn thận rồi. Phải biết rằng người chết sẽ không nói dối, hơn nữa Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đã từ trạng thái chết chuyển thành biến mất hoàn toàn."
"Đúng vậy, người chết sẽ không nói dối, cho nên ta mới thấy được vấn đề của nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Vấn đề gì?" Địa kiếm hỏi.
"Loại tồn tại như nó, nếu như sau khi chết có thể trả thù ta thì chắc chắn sẽ rất hưng phấn, sẽ nghĩ tất cả mọi cách để làm khó ta." Cố Thanh Sơn giải thích.
Sơn Nữ chen vào một câu: "Công tử ngài có Trấn Ngục Quỷ Vương trượng mà, nó biết nếu làm khó ngài thì chắc chắn sẽ bị ngài đánh tan mà thôi."
"Cho nên nó không dám đánh với ngươi nữa." Địa kiếm bổ sung.
"Các ngươi sai."
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: "Cuối cùng nó chọn tan vào trong Hỗn Độn, biến mất hoàn toàn, đó là kết quả do nó lựa chọn."
"Nếu như đã muốn biến mất hoàn toàn thì với tính cách điên cuồng như nó, tại sao lại không tới đánh với ta, cố giết chết ta chứ? Dù sao nó đã không sợ điều gì nữa mà."
Ba thanh kiếm im lặng, không nói được thêm câu nào cả.
Đúng vậy, đã không sợ chết rồi tại sao lại nói thêm câu "Ngươi có Quỷ Vương trượng của Hoàng Tuyền đạo"? Sau đó lại lựa chọn bỏ qua cho kẻ địch của mình mà biến mất?
Thật sự không phù hợp với logic mà.
"Có lẽ nó không muốn gây khó cho ngươi nữa thì sao?" Địa kiếm nói.
Cố Thanh Sơn nói một cách chắc chắn: "Không phải, khi ta hỏi nó, thế giới bị Phủ Bụi là một thế giới như thế nào, nó lại đáp lời ta bằng giọng điệu đầy hận thù rằng, nó sẽ không bao giờ nói rõ sự thật cho ta biết."
Sơn Nữ nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, cũng lẩm bẩm: "Đúng vậy... Điều này đã nói rõ, nó vẫn rất hận công tử."
Địa kiếm cảm thấy không hiểu, hỏi: "Nếu như nó vẫn hận ngươi, lại không sợ linh hồn của mình sẽ biến mất, tại sao nó lại không tới tấn công ngươi?"
"Đúng vậy, nó đã chết rồi, mà ta đã đưa tấm chắn có thể ngăn cản năng lực của nó lại cho Trương Anh Hào, nó hoàn toàn có cơ hội tới giết chết ta mà." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vừa nói chuyện với ba thanh kiếm, vừa bàn luận với các bạn học về những điều thú vị trong môn chiến đấu.
Lúc này, cả ba thanh kiếm đều câm nín không thể nói gì thêm.
Thật không ngờ, một kẻ địch đã chết đi rồi mà vẫn còn để lại nhiều vấn đề khó hiểu như vậy.
Sơn Nữ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vội vàng hỏi: "Công tử, lúc đó nó thật sự có cơ hội giết chết ngài, tại sao nó lại lựa chọn từ bỏ chứ?"
Cố Thanh Sơn truyền âm: "Không biết các ngươi có chú ý hay không, sau khi nó xuất hiện thì nhìn chằm chằm vào ta vài giây, rồi sau đó nó lại chầm chậm lùi về phía sau?"
Ba thanh kiếm nghĩ lại cảnh tượng lúc đó.
"Ong!" Triều Âm kiếm xác nhận.
"Đúng vậy, nó đã làm như thế." Địa kiếm cũng nói theo.
"Ta cũng thấy điều đó." Sơn Nữ nói.
Cố Thanh Sơn: "Lúc đó ta cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng của nó. Lúc đầu ta còn tưởng nó sợ hãi Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, thế nhưng sau đó nó lựa chọn hòa tan vào Hỗn Độn, cho nên ta lại cảm thấy sự sợ hãi của nó cũng không phải do quyền trượng của ta."
Cố Thanh Sơn chầm chậm truyền âm: "Ở trong tình huống nào mới khiến cho một người từ bỏ kế hoạch báo thù kẻ địch của mình?"
"Một người đã tha thứ cho kẻ địch của mình?" Địa kiếm đoán.
Cố Thanh Sơn: "Chỉ có hai khả năng mà thôi, một là hắn đã tha thứ cho kẻ địch của mình... loại khả năng này chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, bởi vì ta cảm nhận được sự hận thù của nó."
"Như vậy, chỉ còn lại khả năng thứ hai."
"Kẻ thù của nó, sẽ gặp phải kết cục còn thảm hại hơn cả khi nó tự tay báo thù."
"Theo nó thì kết cục kia chắc chắn sẽ xảy ra, làm cho nó cảm thấy mình không cần làm thêm cái gì cả."
"Nói cách khác..."
"Chuyện làm cho nó sợ hãi lẫn tuyệt vọng đã xuất hiện trên người của ta, mà nó lại rất hận ta, cho nên nó từ bỏ không chiến đấu với ta, để cho ta tiếp nhận kết cục càng thảm hại hơn kia."
Giọng nói của Sơn Nữ trở nên căng thẳng: "Công tử, sẽ có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta không có chút cảm giác nào cả?"
Địa kiếm đột ngột nói: "Hãy nói cho ta biết, Cố Thanh Sơn. Ta phải toàn lực chuẩn bị Địa Quyết, dù cho gặp hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào..."
"Không cần căng thẳng quá, ta nói cho các ngươi biết để đề phòng cẩn thận hơn mà thôi."
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nói của Địa kiếm, bình tĩnh nói tiếp: "Người chết đúng là sẽ không nói dối, ta rất biết ơn việc Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả xuất hiện lần nữa, để cho chúng ta biết được vận mệnh của chúng ta sớm hơn."
"Chúng ta còn có thời gian để tự cứu, cho nên sau đó..."
Hắn mỉm cười tạm biệt mấy người bạn của mình, đi về nhà của Lý Thu Vũ.
"Hãy để chúng ta xem xem, chân tướng của thế giới này là như nào đi."
Cửa mở ra.
"Đệ về rồi!" Cố Thanh Sơn nói to.
"Trở về rồi sao? Về rồi thì vào bếp làm cơm đi." Tiếng của Lý Thu Vũ vọng ra.
"Đây là lời chào hỏi nên nói khi thấy người khác vừa về hay sao?"
Cố Thanh Sơn lầm bầm, rồi đi vào phòng bếp xem xét. Tất cả nguyên liệu nấu ăn đã được mua về, được xếp gọn gàng trên thớt.
"Để tỷ giúp đệ."
Một cô gái đi vào trong bếp, chính là Triệu Quỳnh.
"Hả? Triệu tỷ?" Cố Thanh Sơn giật mình chào.
"Ta tới đây thảo luận với tỷ tỷ của đệ một vài chuyện, khá muộn mới nói chuyện xong cho nên nàng ta mời ta ở đây ăn cơm." Gò má Triệu Quỳnh hơi ửng hồng, nói.
Cố Thanh Sơn nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trời sắp tối rồi.
"Vậy tỷ hãy giúp đệ rửa sạch mấy thứ này đi, còn những thứ khác để đệ xử lý."
"Được."
Hai người bắt đầu bận lu bù.
Cố Thanh Sơn vừa thái thịt, vừa quan sát Triệu Quỳnh.
Nàng ta đang chú tâm vào việc rửa rau, sau khi làm xong lại chuẩn bị bát đũa.
Cô gái này... chắc là không có vấn đề gì.
Cố Thanh Sơn không quan sát nữa, mà bắt đầu châm lửa xào rau.
Khoảng nửa giờ sau.
Một bàn thức ăn phong phú đã được làm xong.
"Lý Tam Lang, người như đệ nếu mà lớn lên thì sẽ được rất nhiều người yêu thích." Triệu Quỳnh nói.
Lý Thu Vũ vừa ngáp vừa từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, ánh mắt quét qua bàn thức ăn.
"Hả? Tại sao hôm nay lại có nhiều thức ăn vậy?" Nàng ta kinh ngạc hỏi.
"Hôm nay đệ đang vui." Cố Thanh Sơn cười nói.
Lý Thu Vũ cầm bát đũa lên, ăn thử.
"Ừ, món này khá ngon, món này cũng rất ngon... tất cả đều quá ngon. Tam Lang, đệ nghe rõ, về sau bữa trưa đều phải làm nhiều thức ăn như hôm nay, nhé?"
Cố Thanh Sơn nói thầm: "Nói thật thì ta cũng không muốn làm nghề vỗ béo heo thịt đâu..."
"LÝ THU SƠN! Có giỏi thì nói lại lần nữa!"
...
Sau khi ba người ăn uống xong, họ cùng ngồi với nhau nhâm nhi tách trà.
"Tam Lang, sao hôm nay đệ vui vẻ vậy?" Triệu Quỳnh hỏi.
"Tu hành có tiến bộ, đệ cảm thấy mình sắp được một loại truyền thừa mới từ thông linh rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Quỳnh và Lý Thu Vũ đều cảm thấy kinh ngạc.
"Nhanh như vậy sao?" Lý Thu Vũ hỏi lại.
Cố Thanh Sơn: "Như vậy cũng coi là nhanh hay sao?"
"Khá nhanh rồi đó, có rất ít người có tốc độ nhanh như đệ, thật sự là xuất sắc." Triệu Quỳnh khen ngợi.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi căng thẳng, thế nhưng trên mặt lại xuất hiện nụ cười: "Đúng rồi, Thu Vũ tỷ, đệ có một câu hỏi muốn hỏi tỷ."
Lý Thu Vũ thấy vẻ cầu khẩn trên mặt hắn thì mới bỏ qua cho hắn, nói: "Đệ hỏi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận