Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1663. Nhiệm Vụ Hợp Tác Ám Sát Cỡ Lớn


Đánh dấu
"Ta hy vọng có một ngày, cô có thể đi tới trước mặt hắn, tự mình nói cho hắn biết, cho dù cô biến thành cái gì thì lòng cô mãi mãi không thay đổi, mãi mãi vẫn là cô gái nhỏ bị thương mà hắn ta đã cứu."
Tất cả những hình ảnh trong ký ức đều biến mất.
Ánh mắt Tiểu Điệp ngưng lại.
"Bỏ phí... Quá lâu."
Nàng thì thầm, cơ thể đột nhiên biến mất.
Sau vài hơi thở.
Tiểu Điệp xuất hiện trong một văn phòng làm việc rộng rãi.
“Tháp chủ.”
“Thực sự là khách quý hiếm gặp, sao Tiểu Điệp cô lại tới đây?”
“Tháp chủ, ta chợt nhớ ra, đã lâu ta chưa sử dụng điểm tích lũy hư không rồi.”
Tháp chủ nhìn Tiểu Điệp, gật đầu nói: “Từ lúc mua đất xây nhà trong thành Hư Không, quả thật cô rất ít khi sử dụng điểm tích lũy của mình. Ta thấy dường như cô vẫn luôn hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ này.”
“Đúng vậy, trước đây nhờ sự giúp đỡ của các ngươi, ta học được rất nhiều thứ, cũng trưởng thành hơn không ít. Nhưng quả thực ta không phải một người có yêu cầu quá cao đối với thực lực.”
Tiểu Điệp nói rồi bỗng nhiên nhìn Tháp Chủ, cười một cái: “Cho dù có chuyện gì, các ngươi vẫn sẽ luôn luôn che chắn ở phía trước ta.”
Tháp Chủ không để ý, nói: “Ừm, cô hoang phí thiên phú Quyển trục của mình, cũng không chịu sử dụng sức mạnh Chân Ma gì cả, nhưng ta sẽ không đốc thúc cô giống như trước kia nữa. Dù sao cô dạy học rất tốt, đám nhỏ ở đây đều thích cô, như vậy là tốt lắm rồi.”
Tiểu Điệp rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau.
Tháp Chủ bất đắc dĩ nói: “Ta cũng đã nói xuôi theo ý cô từ nãy đến giờ rồi, nhưng rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Tiểu Điệp nói: “Ta tích góp điểm sắp đủ rồi, bây giờ ta muốn lấy hết số điểm ra để mời ngài đích thân hướng dẫn ta một thời gian.”
Tháp Chủ lắc đầu, nói: “Điểm tích lũy rất quý giá, cô không cần phải dùng như vậy. Ta nhớ trong tháp có đủ các loại thực phẩm và phương pháp tăng cường sức mạnh, còn có vô số bảo vật đặc thù, đều thích hợp cho cô sử dụng. Với địa vị của cô ở trong tháp này, chỉ cần một ít điểm là có thể lấy được thôi.”
Tháp chủ lại suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Điệp, nếu cô muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ cần sử dụng tài nguyên trong tháp, thăng cấp từng bước một là được rồi, có gì không rõ thì tìm mọi người hỏi, chứ theo ta học tập sẽ rất cực khổ. Bây giờ cuộc sống của cô đang rất an nhàn, không cần phải như vậy.”
Tiểu Điệp nhìn tháp chủ, kiên trì nói:
“Ta vẫn muốn mời ngài tự mình chỉ dạy, cho dù hao hết bao nhiêu điểm cũng không hề gì. Bởi vì… hiện tại ta muốn luyện cho bản thân mình trở thành người mạnh nhất trong đám Hung Ma.”
Mi mắt Tháp Chủ giật giật, trên thân bỗng nhiên tỏa ra sát khí. Y thản nhiên nói: “Nào, nói ta nghe, là kẻ nào không có mắt bắt nạt cô?”
“Không phải.” Tiểu Điệp cười nói: “Ta thực sự muốn trở nên mạnh mẽ, bởi vì có một số việc dù gì cũng không thể dựa vào các ngài được. Ta muốn tự mình đối mặt.”
“... Vậy được rồi. Ta phải nói rõ trước một chuyện, yêu cầu của ta rất nghiêm khắc, cô phải dốc hết sức ra mới được.”
“Vâng.”
...
Một ngày sau.
Công hội Thích Khách.
Trong một phòng truyền tống khá trống trải, hơn mười nhân viên công tác đang sắp xếp linh thạch năng lượng xung quanh cánh cửa truyền tống, kiểm tra ký hiệu truyền tống, xác định tọa độ và thông tin tương ứng.
So với cửa truyền tống mà Cố Thanh Sơn đã gặp lần trước thì cửa truyền tống này có vẻ rộng hơn, có thể chứa được bảy tám người tiến vào cùng một lúc.
Mười hai thích khách tập hợp xong xuôi.
Quạ mặc áo giáp bó người màu đen, đứng ở trước cửa truyền tống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua tất cả mọi người.
“Thế giới bộ tộc Tinh Hỏa bị văn minh tận thế xâm lấn.”
“Bọn họ đã sắp sửa diệt vong, hiện tại đang hướng về phía thành Hư Không phát ra một vài nhiệm vụ cấp cao.”
“Công hội Thợ Săn Tiền Thưởng, Công hội Thích Khách, đoàn Ma Nữ, Giáo hội Thánh Huy đều nhận được nhiệm vụ. Cho nên nếu các ngươi đụng phải người của tổ chức khác cũng không cần ngạc nhiên, lại càng không cần phải ra tay.”
Có người lo âu nói: “Giáo hội Thánh Huy và đoàn Ma Nữ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, sợ rằng vừa đụng mặt sẽ nổ ra chiến tranh ngay.”
Quạ nói: “Không đâu, Giáo hội Thánh Huy phụ trách ở chiến trường chính diện, đoàn Ma Nữ bảo vệ những người quyền quý của bộ tộc Tinh Hỏa, hai bên không dính dáng gì đến nhau.”
Lại có người hỏi: “Liệu đám thợ săn tiền thưởng có trùng nhiệm vụ với chúng ta hay không?”
Quạ giải thích: “Nhiệm vụ của đám thợ săn là giải cứu tất cả các bảo vật và truyền thừa văn minh, còn chúng ta thì lẻn vào chỗ sâu trong văn minh tận thế, ám sát thủ lĩnh của bọn quái vật tận thế.”
“Còn có vấn đề nào nữa không?”
Mọi người lắc đầu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:
“Văn minh tận thế là gì?”
Quạ giật giật lông mày.
Sắp phải hành động ngay rồi, thế mà ai còn đi hỏi một vấn đề thiểu năng như vậy?
Hắn ta theo tiếng nói nhìn lại, thì ra là “Ma Vương Nỗi Sợ”.
Người mới à... Vậy thì có thể thông cảm.
“Văn minh tận thế là nền văn minh đã đầu nhập vào tận thế. Loại văn minh này bị một vài loại tận thế kỳ lạ ăn mòn, tất cả chúng sinh bên trong đều biến thành quái vật. Chúng nó muốn tiếp tục sống thì phải không ngừng hủy diệt những thế giới khác. Cứ mỗi một thế giới bị hủy diệt, chúng nó sẽ sống thêm được một khoảng thời gian.” Quạ kiên trì giải thích.
Cố Thanh Sơn nghe xong liền lấy làm kinh ngạc.
Không ngờ tận thế này còn biết tận dụng sức mạnh ép buộc chúng sinh đi hủy diệt những thế giới khác.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về loại tận thế này.
Bỗng nhiên, một nhân viên công tác cao giọng nói: “Một phút trước, Giáo hội Thánh Huy đã đụng độ chính diện với văn minh tận thế, chiến tranh chính thức bắt đầu.”
Một nhân viên công tác khác nói: “Phát hiện sát thủ của văn minh tận thế bên trong cung đình, đã bị các ma nữ tiêu diệt.”
“Các thợ săn đang tranh đấu với bọn quái vật cướp đoạt tài nguyên.”
Nhân viên công tác không ngừng đọc lên tin tức của các bên tham chiến.
Mười hai thích khách không lên tiếng, yên lặng chờ đợi.
Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm bọn họ nhập cuộc.
Dưới sự hướng dẫn của Quạ, các thích khách lại đợi hơn nửa canh giờ nữa.
Cho đến một khắc nào đó.
Một nhân viên công tác hô lớn: “Chiến trường chính diện đang lâm vào tình thế bế tắc, các kỵ sĩ chủ lực của Giáo hội bắt đầu xuất hiện!”
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ: “Các kỵ sĩ chủ lực vừa ra sân, văn minh tận thế ắt hẳn sẹ chịu áp lực cực độ và chống trả quyết liệt. Chắc sắp đến lượt thích khách lên sàn rồi.”
Quả nhiên, lại một nhân viên công tác hăng hái nói: “Căn cứ vào thông tin điều tra, quái vật tận thế đã phái quân đội mạnh nhất ở hậu phương ra chiến trường!”
Quạ vận động thân dưới một chút rồi đứng lên, nói: “Chúng ta nên lên rồi.”
“Đại nhân?”
‘Ừm, khởi động cửa truyền tống đi.”
“Cửa truyền tống đang ở trạng thái khởi động, sau năm giây đếm ngược sẽ bắt đầu truyền tống.”
“Năm.”
“Bốn.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một!”
Từng vầng sáng tập trung trên cửa truyền tống, xé ra một khoảng không giữa cánh cửa.
Có thể thấy được không gian bên kia một cách rõ ràng.
Đó là một đại dương xanh thẳm.
Quạ rút thanh kiếm đeo bên hông ra, chỉ vào đại dương phía đối diện, nói:
“Phi thuyền chỉ huy của văn minh tận thế ở ngay phía trên đại dương. Hiện tại là lúc năng lực phòng ngự của chúng nó yếu đi, sau khi mọi người được truyền tống qua thì trực tiếp tiến vào phi thuyền.”
“Nhớ cho kỹ, đầu của kẻ địch chính là điểm của thích khách các ngươi.”
“Rõ!”
Các thích khách nhao nhao đáp lời.
Quạ chỉ vào biển sâu đối diện cánh cửa truyền tống, lớn tiếng hô: “Toàn thể tiến vào!”
Mười hai thích khách nối đuôi nhau mà vào.
Chỉ một chốc, bọn họ đã xuất hiện giữa một vùng nước biển.
Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen thâm trầm trên kia.
Bóng đen chính là phi thuyền của bọn quái vật tận thế.
Các thích khách đều ào ào bơi ra phía ngoài khơi.
Bọn họ sẽ cùng nhau xông lên trên không, sau đó nghĩ cách lẻn vào phi thuyền, hoàn thành ám sát.
Cùng thời khắc đó.
Dưới nước biển.
Nơi này chỉ còn lại Quạ và Cố Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận