Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1648. Ma Vương Nỗi Sợ


Đánh dấu
Trước đây Diệp Phi Ly đã từng đề cập một lần.
Khi hắn ta vừa đi vào khu Tranh Bá liền bị đoàn nghênh tiếp của vương quốc Kinh Cức làm cho hoảng sợ một phen, phải rất lâu mới vượt qua được.
Không sai, mình không nên dùng tên của hắn ta nữa.
Thế nhưng!
Thế nhưng!
Mình không biết đặt tên mà!!!
Một cái “Nghĩ Không Ra” đã là cực hạn rồi.
Bây giờ mình thân là ma quỷ, chẳng lẽ phải đặt “Ma Quỷ Nghĩ Không Ra”?
Nghe hơi bị quá...
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Cố Thanh Sơn.
Hình như có một cách.
Không sai!
Mình thực sự không cần dùng tên Diệp Phi Ly.
Nếu mình là ma quỷ Sợ Hãi, là một con ma quỷ...
Giữa sân, các đại lão chỉ thấy tên ma quỷ Sợ Hãi kia suy nghĩ một chút, rồi thâm trầm nói: “Ta nghĩ xong rồi, quả thực ta có một biệt hiệu mới.”
"Là cái gì?" Cầm hỏi.
Cố Thanh Sơn giơ ngón tay cái lên, chỉ vào mình: “Sỏa Cường.”
Sỏa Cường là đại ma quỷ Luyện Ngục, thật ra thì cũng không phải tên thật, mà là một biệt hiệu.
Nếu Sỏa Cường có thể dùng biệt hiệu này, vậy chứng tỏ biệt hiệu này đã được bộ tộc ma quỷ công nhận.
Cho nên mình cũng có thể dùng!
Không sai, chính là như vậy!
Cố Thanh Sơn đắc ý nhìn mọi người.
Chết lặng.
Toàn bộ sân đấu lặng như tờ.
Trên khán đài, các vị đại lão nhìn hắn, thật sự là không biết nêm nói cái gì cho phải.
Vô số năm qua, các thích khách trong Công hội Thích Khách vẫn luôn lấy hình tượng nghiêm túc, u ám, lãnh khốc, vô tình để bôn ba khắp các thế giới.
Bọn họ đều có các biệt hiệu hoặc danh hiệu cực kỳ có phong cách như “Bàn Tay Ma Quái”, “Lưỡi Đao Tử Vong”, “Huyết Ma”.
Các danh hiệu này rất dễ dàng lấy được lòng tin của khách hàng, họ sẽ vui vẻ thông báo nhiệm vụ cần ủy thác, sau đó yên tâm đợi các thích khách đi giết chết mục tiêu tương ứng.
Đột nhiên lòi đâu ra một tên “Sỏa Cường” ngươi...
Điều này sẽ khiến cho khách hàng nghĩ thế nào?
Biệt hiệu phong cách như này hoàn toàn không phù hợp với chúng ta đâu.
Tiến thêm một bước mà nói...
Cái tên “Sỏa Cường” này có sức đả kích quá mạnh mẽ, sẽ hủy diệt hết hình tượng và thương hiệu mà Công hội Thích Khách đã khổ công xây dựng nhiều năm qua.
Bỗng nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên.
“Ma quỷ, ta đề nghị ngươi đổi một biệt hiệu khác.”
Cố Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy đó là một lão già tóc bạc, tóc chải ngược ra đằng sau, miệng ngậm điếu thuốc.
Một mắt lão ta đeo miếng bịt màu đen, mắt còn lại sắc bén như chim ưng. Lão ngồi chính giữa khán phòng, cầm quyền trượng ngắn trong tay, có một con chim màu đen đứng trên vai.
Thân phận lão già này dường như rất cao, khi lão mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều ngừng thở, gục đầu xuống tỏ vẻ tôn kính.
“Tên này không được à?” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Lão già nói: “Trên chiến trường mà chọc cho người ta bật cười cũng không phải là sách lược hay ho gì, bởi vì ngươi sẽ phát hiện đồng đội của ngươi cũng đang cười.”
Cố Thanh Sơn nói: “Trên phương diện đặt tên ta thực sự rất kém, chi bằng ông giúp ta đặt một cái?”
Mọi người cả kinh, nhìn về phía lão già tóc chải ngược ra đằng sau kia.
Không người nào dám hó hé.
Cầm siết chặt nắm đấm, căng thẳng nuốt nước bọt.
Lão già cười, lẩm bẩm: “Ta rất ít khi tự mình đặt biệt hiệu. Thôi được...”
“Ma quỷ Sợ Hãi là ma quỷ lấy nỗi sợ của chúng sinh làm lương thực. Nếu xét theo chủng tộc ma quỷ nơi này thì ngươi được xem là kẻ giết người hạng nhất.”
Lão nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, nói: “Ta thấy ban nãy ngươi ra tay đã thu liễm toàn bộ sát khí, giống như một ma quái khổng lồ vô cùng dè dặt cẩn thận, chỉ sợ làm thương tổn con mồi của mình... Chứ thực ra, sức mạnh mà ngươi bộc phát ra không chỉ là tiêu chuẩn ‘Thích khách Phong Ấn’.”
“Thời điểm xuất kiếm ngươi do dự hai lần, mỗi một lần đều cực kỳ khắc chế kỹ xảo và lực độ xuống vài phần.”
“Nhưng kiếm của ngươi chỉ hơi động đậy thôi là liền có vô số tử khí sinh ra.”
“Tử khí chính là điềm báo xuất hiện của pháp tắc tử vong, người bình thường không nhìn thấy, chỉ có tồn tại như ta mới có thể nhìn thấy.”
“Bởi ngươi từng giết quá nhiều sinh linh, cho nên pháp tắc tử vong đã hình thành thói quen đi theo ngươi, luôn chuẩn bị tiếp nhận vong hồn mới chết trên tay ngươi bất cứ lúc nào.”
“Nói cách khác, suốt những năm tháng ngươi đã trải qua, ngươi vẫn luôn là người thay mặt cho tử vong.”
Lão giả hút một hơi xì gà, nhả khói ra, nói: “Ta nhìn ra được ngươi là thích khách trời sinh, là ma quỷ vì giết chóc mà sinh ra, tất cả các kỹ xảo của ngươi cũng là để giết chết kẻ địch.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn lão già.
Mình chỉ quơ múa vài kiếm mà đã bị lão ta nhìn thấu nhiều thứ như vậy.
“Lão già, ông đừng khen ta như vậy, sợ rằng những người khác của công hội sẽ không phục, bọn họ sẽ khiêu chiến với ta.” Cố Thanh Sơn bất mãn nói.
“Ngươi sẽ sợ sao?” Lão già hỏi.
“Sẽ.” Cố Thanh Sơn đáp.
Lão già không tin, hỏi: “Ngươi sợ thua bọn họ? Hay là sợ chết trong tay bọn họ?”
“Không, sợ phiền phức.” Cố Thanh Sơn thành thực nói.
Lão già cười ha hả.
“Ngươi là ma quỷ Sợ Hãi, thực lực đã những vượt xa ma quỷ Sợ Hãi thông thường khác, thậm chí vượt qua phần lớn ma quỷ.”
“Đã như vậy, ta sẽ tặng cho ngươi một biệt hiệu mới, Ma Vương Nỗi Sợ.”
“Hi vọng ngươi đừng cô phụ biệt hiệu này.”
Cố Thanh Sơn đang muốn đáp lại thì thấy trên Giao diện Chiến Thần bỗng nhiên hiện ra dòng chữ nhỏ:
[Biệt hiệu mà ngài vừa được trao tặng chính là hoàng đế thích khách trong dòng chảy hư không hỗn loạn.]
[Chính miệng ông ta đã đưa ra nhận định, điều này sẽ tạo nên một ý nghĩa nhất định đối với cúng sinh và các thế giới trong hư không. Biệt hiệu của ngài sẽ dần dần được người ta biết đến.]
[Thông qua lần này, biệt hiệu của ngài: Ma Vương Nỗi Sợ, đã có đủ yếu tố sơ bộ để có thể thăng lên làm danh hiệu.]
[Nhiệm vụ danh hiệu: Ma Vương Nỗi Sợ, sắp sửa bắt đầu.]
Tại sao lại là danh hiệu...
Cố Thanh Sơn nhìn dòng chữ nhỏ mới xuất hiện, chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào cả.
So ra, năm quái vật mà Chiến Thần Hư Không cần giết, không có tên nào không phải là kẻ mạnh nhất trong dòng chảy hư không hỗn loạn, còn biệt hiệu Ma Vương Nỗi Sợ này chỉ là một yếu tố danh hiệu do một tồn tại cường đại trao cho.
So sánh như vậy, Chiến Thần Hư Không còn làm cho người ta kỳ vọng hơn một chút.
Dường như nhận ra được tâm tình của hắn, con mắt trái Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hơi ngứa.
Ngứa?
Không, cũng không phải là ngứa, mà là đang truyền tải một cảm xúc nào đó.
Khát vọng...
Đúng vậy, con mắt trái của mình đang khát vọng lấy được thứ gì đó.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên phản ứng.
Trước đây để làm cho mảnh vỡ các thế giới dung hợp vào Tu Di Thần Sơn, con mắt này đã bị mù.
Sau đó, mình lại dùng tế vũ Thất Kiếm giết chết Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Đồng thời, để không bị ba pháp tắc lớn xóa bỏ, mình đã khiến cho tất cả các thế giới trong quá khứ dung hợp lại và ẩn náu trong mắt trái.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc hai thuật đại thế giới gồm thuật Hư Mộng Song Song và thuật Quay Ngược Thời Không đều biến mất.
Mất đi hai thuật này, tin tức mình thu thập được cùng với sách lược có thể lựa chọn trong chiến đấu đều bị ảnh hưởng.
Thuật pháp Thế Giới Mới vẫn luôn ngủ say.
Cho tới giờ khắc này, con mắt trái bị mù rốt cuộc có dấu hiệu thức tỉnh.
Một giây kế tiếp, Giao diện Chiến Thần lập tức phản ứng kịp, cho ra lời giải thích tương ứng:
[Ngài thu được yếu tố cơ bản của danh hiệu ‘Ma Vương Nỗi Sợ’.]
[Thuật pháp thế giới trong mắt trái của ngài đang bày tỏ khát vọng, nó cần những yếu tố cơ bản này để hình thành năng lực hạng thứ nhất.]
[Ngài có bằng lòng vì thế mà từ bỏ danh hiệu “Ma Vương Nỗi Sợ” hay không?]
Cố Thanh Sơn hơi trầm ngâm, thầm nói: “Bằng lòng.”
[Thuật pháp thế giới sắp dung hợp yếu tố tương ứng từ “Ma Vương Nỗi Sợ”.]
[Quá trình này cần khoảng chừng một ngày.]
[Xin kiên nhẫn chờ đợi.]
Cố Thanh Sơn nhìn về phía lão già kia, nở một nụ cười, gật đầu nói: “Đa tạ các hạ, thế thì từ giờ, biệt hiệu của ta là Ma Vương Nỗi Sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận