Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2206. Kích Hoạt Thần Binh Tận Thế! (2)


Đánh dấu
Thanh kiếm đen choán hết cả vòm trời, nó chém xong một thanh kiếm này, toàn bộ thân kiếm dần dần vỡ nát.
Trên bầu trời, vang lên một giọng nữ loáng thoáng mơ hồ:
“Kim mộc thủy hỏa thổ, phong lôi quan ám âm, định!”
Trong nháy mắt, chúng sinh vạn vật bị cố định một chỗ, ngay cả gió cũng không thể di chuyển mảy may.
“Cố Thanh Sơn, ngươi thấy xong cảnh tượng này, đây là kiếp trước của sư tôn ngươi, cũng là cảnh tượng Lục Đạo Luân Hồi tiến vào thế giới này.” Thi thể khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng vậy, thế nhưng tại sao phải cho ta xem những thứ này? Lẽ nào sư tôn đã lấy được mặt dây chuyền lửa?”
“Không, không phải nàng ta, mà là Thiên đế.”
“Thiên đế?”
“Đúng.”
Chỉ thấy hai màn hình hợp lại làm một, vô số mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi phiêu tán khắp dòng chảy hư không hỗn loạn.
Bỗng nhiên, có một cánh tay từ trong một mảnh vỡ Lục Đạo nào đó chìa ra, vươn tới chỗ sâu trong hư không, bắt lấy một cái.
Mặt dây chuyển lửa lập tức từ hư không hiện ra, bị bàn tay kia nắm chặt.
Thi thể khổng lồ thở dài một tiếng, nói: “Thời điểm sư tôn ngươi phá vỡ cánh cửa thế giới, Thiên đế Lục Đạo nhìn thấy một cơ hội, đã phát động sức mạnh của Lục Đạo, cướp đi hồn khí Thánh Trụ hệ lửa từ trong hư không.”
Cố Thanh Sơn không vội rời đi.
Hắn trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi: “Thiên đế dùng mặt dây chuyền lửa làm cái gì?”
Thi thể khổng lồ nói: “Ta không biết rõ gã đã bỏ ra đồ vật quý giá như thế nào, nói chung, gã dựa vào sức mạnh không thể tưởng tượng nổ của mặt dây chuyền lửa, che mắt tất cả mọi người, kể cả ta... Không một ai phát hiện hắn đang âm thầm dàn xếp hết thảy.”
“Nguyện vọng của gã là gì? Thực hiện được chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thiên đế đã không còn ở trong dòng chảy hư không hỗn loạn này nữa, toàn bộ thế giới Lục Đạo Luân Hồi đều đã rời khỏi cánh cửa thế giới này.” Thi thể khổng lồ nói.
Rời đi rồi?
Cố Thanh Sơn ngẩn người, trong lòng dâng lên một ý nghĩ không lành, không nhịn được nói: “Ý ngươi là...”
Thi thể khổng lồ nói: “Đúng vậy, Cố Thanh Sơn, sư tôn của ngươi cũng bị gã mang đi... Thiên đế đã hoàn thành tâm nguyện, cho nên sức mạnh của mặt dây chuyền lửa cũng đã hoàn toàn biến mất, ta mới có thể đuổi theo đến tận đây.”
Xong rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng chốc cảm thấy trống rỗng.
Toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi đã bị mang tới một nơi không có tận thế.
Lục đạo đã hoàn thành tiến hóa, chỉ chờ Lục Đạo Tranh Hùng kết thúc, sức mạnh tiến hóa sẽ được ban cho Thiên đế và thủ hạ của gã.
Đó chính là binh khí cuối cùng.
Cố Thanh Sơn đè ép thứ cảm xúc này xuống, nghiêm túc hỏi: “Ngay cả ngươi cũng bị che mắt? Lẽ nào sức mạnh của mặt dây chuyển lửa lại mạnh như vậy?
Thi thể khổng lồ thở dài nói: “Địa, thủy, hỏa, phong có thể sinh ra vạn vật, vô cùng hiếm thấy trong thời đại tận thế này, chúng nó có liên quan đến một bí mật cuối cùng... Đáng tiếc, không ai có cách gì biết được bí mật kia, bởi vì Thiên đế đã mang mặt dây chuyền lửa rời khỏi cánh cửa thế giới này.”
Cố Thanh Sơn hồi tưởng lại mọi chuyện một lần, chậm rãi nói: “Gã có mặt dây chuyền lửa, nhưng ta cũng có chìa khóa hệ gió... Bây giờ ta lập tức đuổi theo.”
“Sau đó thì sao?” Thi thể khổng lồ hỏi.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Ngoại trừ chìa khóa hệ gió, ta còn có Cuốn Sách Của Đáy Biển, nó sẽ nói cho ta biết làm thế nào để đối phó Thiên đế; đồng tiền Địa thần có thể mang lại may mắn cho ta... Ta dùng ba món hồn khí Thánh Trụ chiến đấu với một món hồn khí của Thiên đế, cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng.”
Thi thể khổng lồ nói: “Rất tốt, những thứ nên nghĩ ra thì ngươi đều nghĩ ra cả rồi, nhưng bây giờ còn một vấn đề cuối cùng.”
"Cái gì?"
"Thực lực."
Thi thể khổng lồ nặng nề nói: “Thực lực của Thiên đế Lục Đạo đã vượt mức tưởng tượng, mặc dù chỉ để lại một phần thực lực trấn giữ tại đáy vực sâu vĩnh hằng, nhưng toàn bộ thế giới hư không cũng không có ai là đối thủ của gã.”
“Thi thể đóng băng thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thi thể khổng lồ nói: “Hắn? Hắn hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng nếu Thiên đế chỉ có một phần thực lực thì hắn cũng có thể so ngang với Thiên đế, nhưng mà ngươi xem...”
Một màn hình sáng hiện lên giữa không trung.
Chỉ thấy một người khổng lồ toàn thân tỏa ra ánh sáng rét lạnh đang đứng trước cánh cửa thế giới, dốc hết sức lực chống đỡ cánh cửa.
“Laura, mau đưa Cố Thanh Sơn đi!”
Người khổng lồ quát lớn.
“Biết rồi!” Laura lớn tiếng nói.
Cô bé luống cuống tay chân lôi thân thể Cố Thanh Sơn đi, kéo hắn tới trên một chiếc phi thuyền.
“Sau khi sư tôn của ngươi bị bắt đi, chỉ có thi thể đóng băng mới có thể giữ vững cánh cửa thế giới, khiến tận thế không thể tiến vào, trừ hắn ra, trong khắp hư không này không một ai có thể đối phó với phân thân của Thiên đế.” Thi thể khổng lồ nói.
“Nhưng hiện tại hắn không đi được... Đây đều là chuyện mà Thiên đế đã tính toán từ trước?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Xem tình hình hiện tại thì đúng là như vậy.” Thi thể khổng lồ nói.
Cố Thanh Sơn nhất thời không nói gì.
Một kẻ địch vô cùng cường đại như vậy, trên người mang theo mặt dây chuyền lửa, lãnh đạo cả thế giới Lục Đạo Luân Hồi, suốt những năm tháng dài đẵng đẵng này, vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, âm thầm mưu tính chuẩn bị cho hết thảy.
Đáng sợ làm sao!
Chẳng lẽ thực sự không có cách nào chiến thắng phân thân của Thiên đế, sau đó đi qua cánh cửa dưới đáy vực sâu vĩnh hằng?
Hắn và thi thể khổng lồ đều rơi vào trầm tư.
Giây lát sau.
Thi thể khổng lồ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hàng ngũ tận thế cũng sắp tụ họp xong xuôi... Thôi được, ngươi về nghĩ biện pháp trước đi, nếu ngươi thật sự có thể mở ra cánh cửa dưới đáy vực sâu vĩnh hằng thì ta sẽ dùng sức mạnh cuối cùng tới giúp ngươi... cũng là giúp chính mình.”
“Nếu như không có cách nào chiến thắng phân thân của Thiên đế, chúng ta đều phải chết!”
“Ầm!”
Lời vừa phát ra, Cố Thanh Sơn đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ lôi kéo rời khỏi thế giới tối tăm này.
Gần như là trong nháy mắt, hắn đã trở về trong thân thể, mở mắt ra.
“Cố Thanh Sơn, anh tỉnh rồi? Mạc đang chống đỡ cánh cửa, nhưng chỉ sợ cũng không ngăn cản được bao lâu nữa.” Laura vội vàng nói.
“Anh biết...”
Cố Thanh Sơn đáp một tiếng, trong lòng nhanh chóng suy tính.
Thiên đế đã trù tính hết thảy.
Thậm chí ngay cả thi thể đóng băng cũng bị gã sắp đặt phải tới chặn cửa, căn bản không thể dứt ra để chiến đấu với phân thân của gã.
Thế nhưng thi thể đóng băng dù đang đứng trước cánh cửa thế giới tại nơi này, nhưng vẫn luôn khao khát bí mật nơi đó.
Thi thể đóng băng lấy vực sâu vĩnh hằng để đánh dấu cánh cửa kia.
Cho dù không đánh lại Thiên đế, lẽ nào thi thể đóng băng còn không nghĩ ra biện pháp.
... Đúng vậy.
Suốt những năm tháng dài đằng đẵng, thi thể đóng băng vẫn luôn nghiên cứu về đối phương, đồng thời còn chuẩn bị hai thanh kiếm...
Thiên và Địa.
Cố Thanh Sơn khẽ nhíu mày.
Bản thân hắn hoàn toàn hiểu rõ uy lực của Thiên kiếm và Địa kiếm.
Dựa vào hai thanh kiếm này, căn bản không cách nào chiến thắng phân thân của Thiên đế sánh ngang với thi thể đóng băng.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Hắn lập tức mở Cuốn Sách Của Đáy Biển ra, hỏi: “Có người nói hai thanh kiếm của ta, Thiên kiếm và Địa kiếm là dùng để chiến thắng Thiên đế, rốt cuộc phải thế nào chúng nó mới có thể làm được tới bước kia?”
Cuốn Sách Của Đáy Biển nói: “Xin lỗi, vấn đề này ta không cách nào trả lời được.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói: “Không phải ngươi biết tất cả tri thức sao?”
“Ta chỉ biết những kiến thức về hư không, vạn vật, chúng sinh, kiến thức về tận thế thì ta không biết!” Cuốn Sách Của Đáy Biển phiền não nói.
Cố Thanh Sơn khựng lại một chút.
Bỗng nhiên, một giọng nữ dịu dàng từ sau lưng hắn vang lên:
“Thanh Sơn, anh đừng hỏi nó, nó thực sự không biết.”
Cố Thanh Sơn chợt quay đầu.
Tóc dài như tuyết, dáng người yểu điệu, mắt ngọc mày ngài...
Tô Tuyết Nhi!
Cố Thanh Sơn nhanh chóng tiến lên, đưa tay ôm Tô Tuyết Nhi vào lòng.
Tô Tuyết Nhi mặc cho hắn ôm, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận