Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2510. Kiếm đá (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn quan sát chuôi kiếm đá này, hiếu kỳ nói: "Đây là cái gì?"
Phức Tự nói: "Năm đó lúc ta vẫn là thành viên của danh sách chiến tranh, mang thân phận cực cao, từng chủ trì một loạt nhiệm vụ vô cùng gian nguy trong hư không vô tận, lúc ấy mục tiêu nhiệm vụ mà Chủ nhân Thanh Đồng ban bố, chính là chuôi kiếm đá này."
"Nhiệm vụ lần đó vừa mới kết thúc, chúng ta đã có được một cơ hội chạy thoát, lập tức rời bỏ danh sách chiến tranh, đi đến cánh cửa hư không nằm trong hỗn độn."
"—— Cho nên thứ này vẫn không được giao cho vị Chủ nhân Thanh Đồng kia."
"Cầm nó đi."
"Nó là một bộ kiếm pháp thời không."
Cố Thanh Sơn lập tức rung động vì chuyện này.
"Đa tạ ngài, nữ sĩ." Hắn nghiêm nghị ôm quyền nói.
"Không cần khách khí, ngươi là một thành viên trong chúng ta, còn từng cứu mạng của chúng ta." Phức Tự cười nói.
Cố Thanh Sơn trịnh trọng tiếp nhận kiếm đá, chỉ thấy mặt ngoài kiếm đá có bao phủ một lớp cát vụn.
Phức Tự dặn dò: "Nó bị pháp thuật thời gian của ta ngăn cách, chú ngữ giải khai là: Cát trôi rơi hết, nhớ kỹ, ngươi nhất định phải tu tập nó trong một chốn ngăn cách, để tránh đưa tới sự nhìn trộm không hay biết."
"Đã rõ." Cố Thanh Sơn yên lặng nhớ kỹ chú ngữ.
Hai người vừa nói dứt lời, cảnh tượng bốn phía đã cùng lúc biến hóa.
Bọn hắn về tới thế giới trống rỗng lúc nãy.
Các Người Chờ Đợi khác đều còn ở nơi này, duy trì nghi thức thủ hộ kia.
"Bây giờ chúng ta có thể rời đi." Phức Tự nói.
"Được."
Đám người đáp lại rền vang.
Chỉ thấy bọn họ cùng nhau thu chú ngữ.
Chỉ một thoáng, thế giới trống rỗng đã biến mất, trời xanh mây trắng lại xuất hiện lần nữa.
—— Thế giới người vượn.
Cả bọn người đã về tới thế giới người vượn.
Chỉ thấy cuộc chiến đấu phía dưới đã tới hồi kết thúc rồi.
Vũ dẫn theo đám người vượn, lấy khí thế nghiền ép mà chiến thắng văn minh chiến tranh đối diện.
"Cuộc tranh phong văn minh mà chiến thắng thì bọn họ sẽ thu được tư cách tiến thêm một bước đúng không?" Long Tổ hỏi.
"Đúng thế, đây là cơ chế đào thải của Lục Đạo Tranh Hùng." Cố Thanh Sơn nói.
Long Tổ vỗ đầu một cái, nói: "Mọi chuyện còn chưa kết thúc, chúng ta phải nhanh chóng giết chết kẻ chủ sự của danh sách chiến tranh kia."
Kẻ ông ta nói đến chính là tên sứ giả danh sách chiến tranh trước đó đã giằng co với Cố Thanh Sơn.
"Cũng đúng, cái tên kia còn đang nằm trong bản chú Mộng của ngươi, sớm giết hắn giây phút nào thì cũng sớm an tâm thêm giây phút đó." Thần Cơ nói.
Đám người đồng loạt gật đầu.
Thần Cơ lập tức huy động cự chùy, nhẹ nhàng gõ gõ vào hư không.
Một quang ảnh thời không khác lập tức xuất hiện.
"Ngươi ở lại nơi này bảo vệ văn minh của ngươi, chúng ta đi vào bên trong Mộng chú của Long Tổ để giết cái tên kia xong rồi về." Phức Tự căn dặn Cố Thanh Sơn.
"Được." Cố Thanh Sơn nói.
Các Người Chờ Đợi đi vào mảnh quang ảnh thời không trùng điệp kia.
Cố Thanh Sơn trông thấy sứ giả danh sách chiến tranh kia đứng trong quang ảnh hư ảo, không nhúc nhích.
Mà đám Người Chờ Đợi vây quanh tên sứ giả đó, đã bắt đầu phát động các loại công kích.
Hư không dần dần khép lại.
Hắn tạm thời không nhìn thấy tình hình phía đối diện.
—— Nhưng cũng không sao cả, dù sao đã khống chế được đối phương, nhiều Người Chờ Đợi đồng loạt ra tay như vậy, chắc hẳn sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề thôi.
Cố Thanh Sơn bay thấp xuống dưới, đi đến bên cạnh Vũ.
"Thần, ngài đã đến rồi." Vũ có chút vui sướng nhảy nhót.
"Không cần gọi ta là thần, tên của ta là Cố Thanh Sơn." Cố Thanh Sơn nói.
Vũ giật mình, lặp lại lần nữa: "Cố Thanh Sơn?"
"Đúng."
"Ta nhớ kỹ rồi."
"Ta thấy cô đã chiến thắng được văn minh đối diện, hiện tại cô cảm thấy như thế nào?" Cố Thanh Sơn cười hỏi.
"Ta khiến những kẻ thù kia đều rơi vào tận thế hủy diệt, sau đó... Hình như ta đã trở nên mạnh hơn." Vũ đáp lại.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Vốn nên như thế, nếu không vì sao những Người Chờ Đợi lại khổ cực bắt chước tận thế như vậy?
"Thần, ta cảm thấy mình nhiều nhất chỉ có thể làm đến bước này, ta cảm thấy mê mang đối với tương lai của thị tộc chúng ta." Vũ nói nghiêm túc.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có mấy phần cười khổ.
Đừng nói là Vũ.
Dù là mình cũng không biết nên phát triển một văn minh Kỳ Quỷ Trắc như thế nào.
Cũng may văn minh này chung quy là lấy danh sách tận thế làm cơ sở, nhiều ít còn có dấu vết mà lần theo.
Từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn:
[Cuộc tranh phong văn minh lần này đã kết thúc.]
[Đối thủ của ngươi: Băng Hoàng đã bị đào thải.]
[Ngươi thu được thắng lợi trong cuộc tranh phong văn minh.]
[Văn minh của ngươi sẽ thu hoạch được một thời gian an bình, kể cả tất cả tài nguyên của văn minh đối phương.]
Cố Thanh Sơn nahnh chóng nhìn hết.
Băng Hoàng đã bị tiêu diệt.
Hiện tại điều mà mình phải làm, chính là cùng đám Người Chờ Đợi cùng nhau nghiên cứu hướng đi của văn minh người vượn.
Mượn kiến thức cùng trí tuệ của những người này, mình nhất định có thể phát triển văn minh Kỳ Quỷ Trắc.
Hắn đang nghĩ như vậy, đã thấy trong hư không nhanh chóng nhảy ra lời nhắc nhở mới:
[Cảnh cáo!]
[Tất cả những Người Chờ Đợi mà ngươi triệu hồi đã thoát ly danh sách tận thế.]
Thân thể Cố Thanh Sơn chấn động.
"Thoát ly? Có ý gì?" Hắn trầm giọng mà hỏi.
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi xuất hiện: [Bởi vì danh sách tận thế mà bọn họ thành lập là dạng mô phỏng, không có đạt được sự chúc phúc của hỗn độn, cho nên tồn tại khả năng bị phá hủy.]
[Danh sách tận thế của bọn họ đã bị phá hủy.]
Suy nghĩ lướt qua đầu Cố Thanh Sơn chớp nhoáng.
Sao lại như thế?
Băng Hoàng rõ ràng đã bị đào thải rồi, vì sao danh sách trên người những Người Chờ Đợi lại bị phá hủy?
Là ai?
Ai có thể làm được đến bước này?
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bầu trời vỡ ra thành hai bên.
Băng Hoàng xuất hiện lần nữa.
Chỉ là khí chất cùng tướng mạo của hắn đều đã xảy ra biến hóa rất nhỏ.
—— Hắn đã không còn là hắn.
Băng Hoàng nhẹ nhàng đáp xuống đối diện Cố Thanh Sơn, lẳng lặng theo dõi hắn, tựa như đang nhìn một thứ gì đó kỳ lạ.
"Ngươi không chết." Cố Thanh Sơn thấp giọng mà nói.
"Ngươi nói Băng Hoàng sao? Hắn chết rồi, ta là chủ nhân của hắn." Băng Hoàng thản nhiên nói.
Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên bật cười.
"Cũng may vào lúc hắn tiến vào mộng cảnh, ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, cho nên kịp thời kêu gọi ta."
"Lần này trên tay của ta lại có thêm một lá bài."
"—— Sau đó ta sẽ phục sinh cho hắn, coi như làm ban thưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận