Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3116. Gặp mặt!



Keng!
Thang máy dừng lại.
Phi Ảnh bỗng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy sau lưng mình đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
"Sơn Nữ." Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Sơn Nữ tiện tay sử dụng pháp quyết.
Thân hình ba người lập tức biến mất trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Dọc theo con đường dẫn tới mặt hồ, bọn họ đi về phía trước, đi tới trước đài cao, thấy được Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào ở trong tuyến thời gian này.
"Đây là thời điểm trong lịch sử mà ngươi gặp được Độc Cô Quỳnh sao?" Phi Ảnh hỏi.
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn về phía đài cao, rất nhanh đã phát hiện ra Độc Cô Quỳnh.
Lúc này, trên tuyến thời gian hiện tại Cố Thanh Sơn rút trường cung ra, dùng một tiễn bắn nát đầu quái thú trong hồ dưới mặt đất kia.
"Công tử thật lợi hại."
Sơn Nữ vẫn sử dụng ẩn thân quyết, âm thầm nói nhỏ bên tai Cố Thanh Sơn.
Phi Ảnh híp mắt lại.
Thanh kiếm này... rõ ràng tính cách lạnh lùng như vậy, giống như không có tình cảm vậy, thế mà lại thích nịnh nọt Cố Thanh Sơn như thế, làm cho người khác rất không thoải mái.
"Chúng ta ở lại đây chờ đợi một lát." Cố Thanh Sơn nói.
Hai cô gái cùng gật đầu.
Thời gian dần dần trôi qua.
Rất nhanh.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh kết thúc.
Độc Cô Quỳnh được mời rời đi.
Ngay sau đó, Nữ Thần Công Chính làm nổ cao ốc, chủ sòng bạc bị bắt đi.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào đi tới lấy thi thể quái vật vũ trụ, phát hiện manh mối về quỷ ăn người.
Hai người vội vàng rời khỏi sòng bạc, chia làm hai đường rời đi.
"Được rồi, lúc này Độc Cô Quỳnh đã rời đi, chúng ta đi tìm nàng ta thôi." Cố Thanh Sơn nói.
"Đi bên này." Phi Ảnh nhìn sợi tơ trên tay rồi nói.
Ba người bay lên, xuyên qua quảng trường lớn trong thành phố, đi vào một khách sạn hoa lệ.
Hầu như không mất chút công sức nào, bọn họ đã tìm được căn phòng của Độc Cô Quỳnh.
Sơn Nữ và Phi Ảnh cùng liếc nhìn nhau.
Dù sao Độc Cô Quỳnh vẫn chưa từng gặp hai người bọn họ, nếu như đi chung với Cố Thanh Sơn vào phòng, có lẽ sẽ làm cho cô ta nghi ngờ nữa.
Phi Ảnh tạm thời biến mất trong hư không.
Sơn Nữ thì hóa thành một thanh kiếm, thắt bên hông Cố Thanh Sơn.
Cốc cốc cốc!
Cố Thanh Sơn gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Tôi, Cố Thanh Sơn, vừa rồi chúng ta đã gặp mặt."
"Là anh sao."
Cửa mở ra.
Độc Cô Quỳnh đón Cố Thanh Sơn vào trong phòng.
"Vừa rồi thật sự làm cho tôi cảm thấy mở rộng tầm mắt đó." Cô ta nói.
"Cô nói về việc xử lý quái vật kia, hay là xử lý chủ sòng bạc?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cả hai đi... lúc đầu tôi còn cho rằng tất cả Liên bang đều là rác rưởi giống Cửu phủ nữa chứ, ai ngờ có thể gặp được người giống như anh." Độc Cô Quỳnh rót cho hắn một ly rượu.
Hai người ngồi xuống ghế sa lon.
"Như vậy... hiện tại anh tìm tôi có chuyện gì không?" Độc Cô Quỳnh hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Cô là người của tập đoàn vũ khí, vừa lúc tôi mới lấy được một thanh kiếm, muốn nhờ cô xem xét nó giúp tôi."
Ánh mắt Độc Cô Quỳnh sáng lên, nói: "Đương nhiên có thể!"
Cố Thanh Sơn gỡ Lục Giới Thần Sơn kiếm xuống, đặt lên bàn.
Thanh kiếm này là Linh của Bất Chu sơn, thai nghén tại Hoàng Tuyền vô số năm mới được sinh ra, vừa mới lấy ra đã hấp dẫn ánh mắt của Độc Cô Quỳnh.
"Tôi chưa bao giờ gặp qua loại kiếm như này bao giờ cả!"
Độc Cô Quỳnh hít sâu một hơi, không nhịn được mà dùng tay vuốt nhẹ lên thân kiếm.
Vù vù!
Trường kiếm chấn động với biên độ cực nhỏ.
Đoạn Pháp!
Chỉ trong chớp mắt, phía sau lưng Độc Cô Quỳnh dâng lên lít nha lít nhít phù văn huyền ảo.
Dưới thần thông của thần kiếm, tất cả phù văn đều bị hủy diệt.
Lại có một vài phù văn màu đen xoay tròn cực nhanh, sau đó bắn thẳng về phía Độc Cô Quỳnh.
"Mơ mộng hão huyền."
Tâm thần hơi động, Định Giới Thần kiếm lập tức xuất hiện phía sau lưng Độc Cô Quỳnh, trên thân kiếm mở ra một thế giới tướng vị cỡ nhỏ, chỉ trong chớp mắt đã thu những phù văn kia vào bên trong.
Cảnh vật lại khôi phục bình thường.
Độc Cô Quỳnh sững sờ ở nguyên chỗ, nửa ngày cũng không động đậy.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía cô ta, ấm giọng nói: "Vừa rồi cô cũng thấy đấy, xin hỏi thanh kiếm này như thế nào?"
Độc Cô Quỳnh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt đã khác biệt hoàn toàn với khi trước.
Trên người nàng dần dần xuất hiện một luồng khí thế vô danh, giống như một người khổng lồ không thể tưởng tượng nổi đang dần dần tỉnh lại trong dòng lịch sử bị phủ bụi.
"Anh đã gặp được người kia rồi sao?" Cô ta hỏi với giọng nghiêm túc.
"Đã gặp được." Cố Thanh Sơn thừa nhận.
"Người đó đã bố trí xong tất cả, mà mỗi câu nói của người đó cũng đều là thật, đúng không?" Cô ta lại hỏi.
"Đúng, kể cả chuyện Phân Giới thạch cũng thế... tôi cũng đã từng âm thầm điều tra, tảng đá kia cũng chỉ xuất hiện qua hai lần mà thôi." Cố Thanh Sơn cũng thử dò xét.
"Đúng vậy, một lần bị tôi dùng, còn lần khác là chính anh." Độc Cô Quỳnh nói.
"Vậy Độc Cô Phong kia vì sao..."
"Sứ đồ Kỷ nguyên Thủy có hai người, một là người đó, mà người còn lại là tôi, tôi là con gái của người đó."
"Thì ra là thế."
"Làm thế nào mà anh phát hiện ra tôi?"
"Tờ giấy."
"Tờ giấy... vẫn còn chứ?"
Cố Thanh Sơn lấy tờ giấy ra đặt trước mặt cô ta.
Độc Cô Quỳnh liếc nhìn tờ giấy rồi im lặng.
Cố Thanh Sơn nói nhỏ: "Cô đã tự do, nếu như muốn ở lại nơi này, cũng có thể, thế nhưng nếu mà muốn theo tôi đi chiến đấu..."
Độc Cô Quỳnh bỗng nói: "Tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu."
"Triều Âm?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng." Độc Cô Quỳnh nói.
"Tại sao không thể nói?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bí mật mà Kỷ nguyên Thủy chúng tôi thăm dò được, là bí mật mà những kỷ nguyên khác vĩnh viễn không thể thăm dò tới... bí mật này thực sự quá kinh người, khi thời gian chưa tới, tôi phải giả vờ câm điếc, mới có thể giữ lại được một mạng, nếu như bí mật kia xuất hiện quá sớm thì chúng sinh sẽ không có bất cứ hi vọng nào nữa cả." Độc Cô Quỳnh nói.
"Như vậy... hiện tại có thể nói chưa?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
"Được rồi." Độc Cô Quỳnh nói.
"Bí mật là gì?"
"...Là cái này."
Độc Cô Quỳnh vươn tay ra, vạch nhẹ về phía hư không.
Ánh sáng bốn phía tụ tập tới, hiện lên một cảnh tượng trong quá khứ.
Hư không.
Bên trong hư không, không có bất cứ thứ gì cả.
Bỗng nhiên, phía trên hư không xuất hiện một cánh cửa lớn màu đỏ ngòm.
Cánh cửa ầm ầm mở ra.
Từng thi thể khổng lồ như dãy núi rơi vào trong hư không.
Những thi thể này bị một luồng khí tức hủy diệt bao phủ, liên tục không ngừng nghỉ kêu gào những tiếng thảm thiết trong hư không này.
Hết chương 3116.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3117
Bạn cần đăng nhập để bình luận