Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1736. Quất Hoàng...


Đánh dấu
“Không, ta muốn loại ánh sáng này! Ngươi không cho ta, ta sẽ ăn sạch sức mạnh của ngươi!”
Cố Thanh Sơn hóa thành một con mèo quýt, xông thẳng về phía sương trắng.
Mèo quýt chạy với tốc độ rất nhanh.
Nó lao vùn vụt về phía mảnh đất bị bao phủ bởi băng tuyết.
Giọng nói dịu dàng kia vội vàng cất lên:
"Cẩn thận, đừng tới đây!"
Mèo quýt hung ác "meoooo" một tiếng để trả lời.
Nó chẳng thèm quan tâm lời khuyên này.
Tóm lại, ngươi không cho ta ánh sáng thì ta sẽ ăn năng lượng của ngươi.
Trên mặt đất có rất nhiều kết tinh năng lượng biến thành tuyết trắng, ngươi cho rằng có thể giấu được sao?
Mèo quýt dừng lại trước biên giới băng tuyết, rồi há to miệng cạp một miếng lớn.
Lạnh.
Lạnh quá.
Thế nhưng lại hơi thoải mái và còn có cả thứ gì đó khác nữa.
Những thứ kèm bên trong là gì nhỉ?
Mèo quýt chỉ thưởng thức nó một giây, sau đó không suy nghĩ thêm gì cả.
Không quan tâm, dù sao thứ này vẫn có thể ăn được!
Mèo quýt ăn uống rất thoải mái, ngay cả đầu còn không thèm nhấc lên.
Bọn quái vật sợ ngây người.
Giọng nói dịu dàng kia cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian dần dần trôi qua.
Mèo quýt càng ăn càng sung sướng, dần dần đã ăn hết tuyết tạo thành một vòng tròn nhỏ.
"Ngươi... không việc gì sao?"
Giọng nói dịu dàng kia cất lên, có vẻ khá khó tin.
Mèo quýt đứng thẳng lên vững vàng bằng hai chân sau rồi nhảy một điệu clacket.
Sau khi nhảy xong, nó lại vùi đầu ăn số băng tuyết trên mặt đất.
Lần này, xung quanh càng yên tĩnh hơn, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Một lát sau...
Trong rừng cây khô héo này dần dần xuất hiện một cơn chấn động.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ từ trong rừng dần dần dâng lên, tựa như có lực hấp dẫn, hút tất cả băng tuyết vào trong nó.
Rất nhiều tuyết bay lên trên, rồi hội tụ vào trong luồng ánh sáng này.
Cùng lúc đó, vô số cảnh tượng hủy diệt liên tục xuất hiện rồi biến mất, dùng tốc độ nhanh tới hoa cả mắt lóe lên.
Băng tuyết liên tục hội tụ tới nơi đây, bao phủ, rồi đè nén, cuối cùng tạo thành một quả cầu tuyết to bằng ngón tay cái.
Sau khi quả cầu tuyết này được tạo ra, toàn bộ băng tuyết trong khu rừng rậm này mất đi khoảng mười phần trăm.
Ánh sáng bọc lấy cầu tuyết, chậm rãi trôi nổi tới trước mặt Mèo quýt.
Mèo quýt thấy đoàn ánh sáng thần thánh này thì rất mừng rỡ.
Hai chân trước của nó giơ lên chộp lấy quả cầu tuyết này, rồi đút cả vào trong miệng.
Một giây sau...
Trên người Mèo quýt xuất hiện một tầng sương tuyết, đứng yên một chỗ không động đậy như là tượng băng vậy.
Một giây trôi qua...
Hai giây...
Ba giây...
Nó vẫn đứng yên đấy.
"Khônggg... Chẳng lẽ ta hại ngươi rồi?" Giọng nói dịu dàng kia vang lên.
Ngay lúc đó, Mèo quýt bỗng lắc lắc người.
Ợ...
Nó ợ thật to, sau đó lại rung rung cơ thể.
Tầng sương tuyết hơi mỏng trên người nó rơi hết xuống đất.
Nếu như so sánh với số lượng băng tuyết khi trước nó đã ăn hết thì tầng tuyết hơi mỏng này không tính là gì cả.
Cùng lúc đó, trong hư không trước mặt Mèo quýt xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Điều này là một sự trùng hợp khó tin, cũng là kết quả có được nhờ May Mắn Chân Thực.]
[Đây chính là lực lượng của Chính Thần! ]
[Xét thấy hiện tại ngài đang hóa thân thành Quất Hoàng, có được thần thông 'Hấp Thu Lực Lượng', bởi vậy ngài hoàn toàn có thể tiêu hóa phong ấn kiểu thuần năng lượng này. ]
[Ngài vừa nuốt vật chất đặc thù: phong ấn có chứa hỗn hợp sức sống vô tận và các loại dịch bệnh. ]
[Lực lượng mà ngài lấy được từ trong phong ấn sẽ được chuyển thành số lượng hồn lực gấp đôi ban đầu. ]
[Bởi vì dịch bệnh không phải là lực lượng thuần khiết, nên ngài sẽ bị đau bụng. ]
[Xin chú ý, ngài sẽ bị tiêu chảy! ]
Mèo quýt không để ý tới những dòng nhắc nhở này chút nào cả.
Nó đang ở trong trạng thái vô ý thức, chỉ biết ăn để thỏa mãn bản thân mà thôi.
"Meo meo, meo meo meo meo meo!"
Mèo quýt vuốt bụng, ngang ngược kêu lên thật to.
Giọng nói dịu dàng kia hỏi đám quái vật xung quanh: "Trong các ngươi có ai hiểu tiếng mèo không?"
"Ta."
Một con hổ màu xanh lục nâng một chân trước lên rồi nói.
"Nó vừa nói cái gì?" Giọng nói dịu dàng kia hỏi.
Con hổ này cúi đầu xuống, lỗ tai cụp lại, nói với giọng sợ hãi: "Vương, ta không dám nói, nó vừa xúc phạm ngài."
"Không sao, ngươi cứ nói đi." Giọng nói dịu dàng kia đáp lại.
Con hổ này cố lấy dũng khí, trả lời: "Nó nói... nhanh đưa thức ăn cho bản đại gia, nếu không bản đại gia đập vỡ cửa hàng của các ngươi."
"Úi..."
Bọn quái vật xung quanh kêu lên với vẻ kinh dị.
Giọng nói dịu dàng kia thì im lặng.
Trong rừng cây khô, một luồng sáng thần thánh càng rực rỡ hơn khi trước xuất hiện.
Lực hấp dẫn mà luồng sáng này phát ra càng mạnh hơn luồng sáng khi trước...
Toàn bộ băng tuyết trong khu rừng đều bay lên liên tục, xoay tròn xung quanh vòng ánh sáng thần thánh kia.
Dần dần bọn chúng ngưng kết lại thành một quả cầu, từ từ rồi thu nhỏ lại.
Một lát sau...
Một quả cầu tuyết với kích thước bằng quả cầu tuyết khi nãy xuất hiện.
Thế nhưng sau khi quả cầu tuyết này hình thành thì băng tuyết trong rừng đã giảm đi ba mươi phần trăm.
Một vài cây cối đang khôi phục với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.
Trong khu rừng hoang tàn héo rũ này dần dần xuất hiện một vài khu có màu xanh biếc.
Ánh sáng bọc lấy quả cầu tuyết, đưa nó bay tới trước mặt Mèo quýt.
"Meo..."
Mèo quýt vui vẻ kêu lên, rồi nuốt toàn bộ quả cầu tuyết vào trong bụng.
Lần này nó thậm chí còn chẳng cần nhai.
Ngay sau đó, một tầng băng xuất hiện bên ngoài cơ thể của Mèo quýt, đông lạnh nó trở thành một bức tượng băng.
Một giây...
Hai giây...
Từng tiếng băng nứt vỡ liên tục vang lên,
Tạch tạch tạch!
Rắc!
Mèo quýt phá vỡ băng tuyết, lắc người để vụn băng rơi xuống.
Nó kêu lên một cách vui sướng: "Meo meo meo, meo meo meo meo."
"Nó nói cái gì vậy?" Giọng nói dịu dàng kia vang lên.
Sắc mặt con hổ màu xanh lục kia đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nó nói thức ăn thật ngon, hát một bài hát cho bản đại gia đi, rồi lại mang thêm một phần nữa tới đây!"
Giọng nói dịu dàng kia hơi chần chờ: "Ta không biết hát, các ngươi ai biết hát không?"
Bọn quái vật nhìn nhau, liên tục lắc đầu.
Giọng nói dịu dàng kia trở nên nghiêm túc, nói với bọn quái vật: "Chú ý, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta có thể chống lại tận thế. Các ngươi không nên giấu tài, nếu không hậu quả thật khó có thể tưởng tượng được."
Bọn quái vật nghe vậy là biết, lần này Vương thật sự nghiêm túc.
"Chúng ta đều là quái vật, ai biết ca hát đâu."
"Đúng vậy, chúng ta không quan tâm tới chuyện này, cho nên chưa từng luyện tập."
"Ta chỉ biết đánh nhau, ăn cơm hoặc đi ngủ ta cũng biết, thế nhưng không hát được nha."
"Nghĩ nhanh lên, rốt cuộc ai biết hát đây..."
Bọn quái vật thảo luận liên tục.
Bỗng nhiên có một con quái vật nói lớn: "Ta nhớ trong một buổi sinh nhật, Hổ lông xanh từng hát một bài."
Tất cả quái vật đều nhìn về phía Hổ lông xanh.
Hổ lông xanh ấp a ấp úng: "Ta chỉ nhớ được một đoạn, còn lại đều không nhớ được."
"Ta nói cho ngươi để ngươi rõ ràng nhé. Lúc này nó đang trúng ác chú, tất cả những hành động của nó đều là bản năng. Cho nên, vì cứu vớt thế giới chúng ta, ngươi phải làm cho nó vui vẻ." Giọng nói dịu dàng kia ra lệnh.
"Vâng, thưa Vương."
Hổ lông xanh hít sâu một hơi, đứng nghiêm trong cơn gió lạnh, hát cho Mèo quýt một bài hát:
"Chào mừng sinh nhật của em, chào mừng sinh nhật đáng yêu!"
"Mừng ngày đó em sinh ra đời, từng vì sao xa toả sáng!"
"Chào mừng sinh nhật của em, chào mừng sinh nhật dễ thương!"
“Và cầu chúc bao lời ước lành đến em trọn cuộc đời!”
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh, tất cả quái vật đều nghiêm túc lắng nghe.
Mèo quýt híp mắt, lắng tai nghe, sau đó kêu lên: "Meo meo meo, meo meo meo meo meo."
Hổ lông xanh như bị đả kích mạnh vậy, tịt ngòi lại không hát nữa.
"Nó nói cái gì?" Giọng nói dịu dàng kia hỏi.
Hổ lông xanh ấp úng: "Nó nói rằng ta hát lệch tông, thế nhưng trong giọng hát ẩn chứa sự vui vẻ."
"Như vậy cũng không có việc gì, cứ dựa theo yêu cầu của nó, tiếp tục hát đi."
Giọng nói dịu dàng kia lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận