Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1857. Quay Lại (2)


Đánh dấu
Sức mạnh “Ánh Sáng Ẩn” phát huy, bao phủ phạm vi một trăm mét, bất kỳ thuật pháp theo dõi nào cũng không tìm được bọn họ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc cảm ứng rồi đáp: “Bên trong Sách Vận Mệnh có một bảo vật chuyên dùng để chữa trị vết thương, nhưng bây giờ ta không cách nào lấy nó ra.”
“Không phải ngươi đã lấy ra một mặt dây chuyền sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không giống, bảo vật này cần bỏ ra rất nhiều lực ánh sáng mới có thể lấy ra được.”
“Vậy...”
Mạc mỉm cười, nói tiếp: “Sức mạnh của ta đã khôi phục được một chút, chỉ cần Thất Nhược giúp ta trị liệu thêm một lần, ta cảm thấy mình sẽ có thể lấy ra được món đồ kia thôi.”
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Thất Nhược, chúng ta nghỉ ngơi ở đây, cô hãy chữa trị cho Mạc thêm lần nữa.”
“Được.” Thất Nhược đáp.
Bọn họ dừng lại tại một tảng đá nham thạch cản gió.
Cố Thanh Sơn thận trọng đặt Mạc xuống đất, để cậu ta dựa vào tảng đá.
Thất Nhược cũng sắp xếp cẩn thận cho Xích Hộc, sau đó bắt đầu trị liệu cho Mạc.
Cố Thanh Sơn phụ trách cảnh giới.
Hắn chú ý đến động tĩnh xung quanh, đồng thời trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Khoảng cách chỗ này cách sơn động kia không xa, lẽ ra không nên dừng lại ở đây.
Nhưng không chữa trị cho Mạc, tốc độ của mọi người không thể tăng lên được.
Hy vọng sẽ không có chuyện gì phát sinh.
Thời gian bỗng dài như vô tận.
Cũng không biết trải qua bao lâu. ..
Mạc mở mắt ra, đầu tiên là nhìn Thất Nhược, sau đó nhìn Cố Thanh Sơn.
“Trong khoảng thời gian này, đúng là đã làm phiền mọi người.”
Cậu ta nói xong liền mở Sách Vận Mệnh ra, từ trong đó lấy ra một quả cầu phát ra vầng sáng trắng ấm áp.
“Ánh Sáng, hãy chữa trị thương tích cho ta. Ta chính là bạn của ngươi.”
Mạc thì thầm.
Quả cầu đột nhiên lóe ra ánh sáng chói mắt, chiếu thẳng đến chân trời.
“Thu hút quá rồi. Đợi lát nữa, chúng ta lập tức lên đường ngay.” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Lời còn chưa dứt, ánh sáng trên không trung đã dẫn động ánh sáng cả một mảng trời.
Ánh sáng này từ trên cao chiếu xuống, chiếu rọi toàn thân của Mạc.
“A, a, a...”
Mạc phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Cậu ta nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Sức mạnh mênh mông bạo phát từ trên người cậu ta.
Thật không ngờ, sau lần bị thương này, thực lực trên người cậu ta đã có sự tiến bộ đáng kể.
“Cho ta thêm chút thời gian, a xử lý luôn mấy vết thương âm ỉ khác.” Mạc nhắm mắt lại, nói.
Sức mạnh trên người cậu ta bỗng nhiên được thu lại sạch sẽ.
Cố Thanh Sơn và Thất Nhược lẳng lặng đứng chờ.
“Hả, chuyện gì vậy?”
Xích Hộc dụi mắt, ngồi dậy nói.
Vừa rồi cô bị động tĩnh đánh thức, gương mặt hoàn toàn không thoải mái.
“Rốt cuộc Mạc cũng sắp khôi phục rồi.”
Thất Nhược ôm lấy cô, vui vẻ nói.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống núi.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa xuất hiện ở chân núi, đang lao nhanh lên trên.
“Vừa rồi Mạc tạo ra động tĩnh quá lớn, bị người ta phát hiện rồi.” Thất Nhược nói.
“Cô hãy canh chừng Mạc và Xích Hộc, ta đi đánh lui bọn chúng.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đã chuẩn bị để chiến đấu.
Lúc này, Xích Hộc lảo đảo đứng dậy, vịn vai Cố Thanh Sơn: “Đánh nhau phải tính luôn cả ta chứ.”
“Cô được không đấy?” Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn cô.
“Ngươi hỏi Thất Nhược đi, thật ra ta đã có được năng lực Tử Vong, không thua gì ngươi đâu.” Xích Hộc nói.
Cố Thanh Sơn nhìn Thất Nhược.
Thất Nhược gật đầu.
“Vậy thì tốt, cùng nhau tiến lên thôi.” Cố Thanh Sơn vui mừng nói.
Rốt cuộc cũng có người trợ giúp rồi.
“Ừm.” Xích Hộc kiên định gật đầu.
Rất nhanh, chiếc xe ngựa kia đã đến gần, sau đó dừng lại ở một khoảng cách an toàn.
Cửa xe mở ra.
Atley bước xuống.
“Atley...” Cố Thanh Sơn trầm giọng gọi.
“Chào anh, Rod.”
Ánh mắt Atley vượt qua người Cố Thanh Sơn, nhìn Mạc.
Mạc vẫn nằm trên mặt đất, không có hơi thở, cũng không hề nhúc nhích.
“Cậu ta còn chưa chết sao?” Atley hỏi.
Xích Hộc nhịn không được, lớn tiếng nói: “Tên Atley khốn kiếp kia. Cậu ấy là Mạc, là bạn của ngươi, giọng điệu này của ngươi là sao?”
Phừng!
Ngọn lửa màu đen trào ra từ trên người cô.
Một con chim màu đen rơi xuống vai của cô, nhìn chằm chằm Atley.
“Ngươi còn dùng giọng điệu này nói chuyện với bọn ta, ta sẽ làm thịt ngươi!” Xích Hộc tràn ngập sát ý.
Con chim màu đen bay lên không trung, bỗng nhiên hóa thành một con chim tử vong dài mấy trăm mét, không ngừng bay lượn.
Atley giật nảy mình.
Uy thế này, thật sự không pháp tắc nào có thể so sánh.
“Cô... không ngờ cô cũng đã ký kết khế ước với Chúa tể Pháp tắc Tử Vong.” Cậu ta lắp bắp hỏi.
Xích Hộc đứng bên cạnh ngọn lửa, kiêu ngạo nói: “Hừ, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi mới được ký kết với pháp tắc Phong?”
Cô bỗng nhiên ngưng lại, ngồi xổm trên mặt đất, há to miệng.
Atley lui về phía sau, tư thái đề phòng, nghiêm mặt nói: “Cô muốn làm gì?”
Ọe.
Xích Hộc ói ra.
Cô ói cả nửa ngày, ói đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Atley cứng đờ.
Chuyện gì xảy ra thế?
Cậu ta không hiểu tình cảnh trước mắt mình là thế nào nữa.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sau lưng Xích Hộc: “Uống bao nhiêu vậy?”
Xích Hộc há miệng thở dốc, đáp: “Hai bình.”
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Trước giờ cô có thể uống được bao nhiêu?”
“Tôi không bao giờ uống rượu, trước giờ toàn uống nước trái cây.” Xích Hộc đáp.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn đưa Xích Hộc đến bên cạnh Thất Nhược, sau đó quay lại nhìn Atley.
“Ngươi muốn giết Mạc?” Cố Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.
“Giết Mạc? Tại sao ngươi lại cho rằng ta muốn giết hắn?” Atley cười lên một tiếng, sau đó hỏi lại.
Cố Thanh Sơn làm như không thấy, nói: “Lúc đối mặt với thời khắc nguy hiểm, ngươi và Reneedol đã bỏ chúng ta mà đi, ta thật sự nghĩ không ra lần này ngươi trở về làm cái gì.”
Atley lắc đầu nói: “Dù sao cũng là đồng bạn, ta không muốn náo loạn đến mức căng thẳng, ngươi lấy hết đồ trên người Mạc đưa cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi.”
Trên người Atley phóng ra một loạt trường kiếm bằng gió màu xanh, xếp thành hàng dài sau lưng cậu ta.
Một thanh trường kiếm trong đó biến mất trong nháy mắt.
Ầm ầm...
Mặt đất xuất hiện một khe nứt, kéo dài đến dưới chân Cố Thanh Sơn.
Atley đắc ý nói: “Rod, để lại toàn bộ đồ đạc của Mạc. Ngươi có thể dẫn theo Mạc, Thất Nhược và Xích Hộc cùng đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Trên bầu trời, phi điểu tạo thành từ ngọn lửa Tử Vong rớt xuống, rơi trúng vào người Cố Thanh Sơn.
Phi điểu hóa thành ngọn lửa đen cuộn trào, lượn lờ đằng sau Cố Thanh Sơn, hóa thành một chuôi lưỡi hái màu đen.
Cố Thanh Sơn đưa tay cầm lưỡi hái, nói: “Ngươi lấy đâu ra tự tin mà bắt ta ngoan ngoãn vâng lời đưa đồ trên người Mạc giao cho ngươi?”
Chân hắn giẫm nhẹ một cái, đột nhiên bay vút về phía Atley.
Ánh mắt Atley trở nên ngiêm túc, quát lên: “Chém!”
Hơn mười thanh trường kiếm màu xanh sau lưng cậu ta bay ra ngoài, đón nhận lưỡi hái hắc ám trong tay Cố Thanh Sơn.
Ánh sáng xanh và lửa đen va vào nhau, xông thẳng về phía chân trời.
Sắc trời nghịch chuyển, gió bão cuồn cuộn thổi qua, quét tan tầng mây một cách triệt để.
Cố Thanh Sơn thuận gió mà lui, trở về vị trí ban đầu, vung lưỡi hái nói: “Ta mới chỉ dùng một tầng sức mạnh, nếu như ngươi muốn chết, chiêu tiếp theo ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện.”
Atley lui về sau một bước, nhìn lưỡi hái bằng ánh mắt kiêng kỵ.
Cậu ta cảm giác được vừa rồi đối phương thật sự đã nhẹ tay.
Bằng không...
Atley hơi trầm tư.
Cậu ta đột nhiên nói: “Đây là ngươi ép ta.”
Cậu ta đưa tay quơ vào trong xe ngựa, lôi ra một người.
Reneedol.
Reneedol bị trói chặt, khẽ nhúc nhích một cái cũng không được.
Atley đưa hai ngón tay lên, một thanh trường kiếm màu xanh lập tức theo đó xuất hiện.
Cậu ta gác lưỡi kiếm trên cổ Reneedol, quát lên:
“Đưa hết đồ trên người Mạc cho ta, bằng không ta giết chết nàng!”
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Đây là kiểu yêu sách gì vậy chứ?
Hắn nhìn Reneedol.
Reneedol lại đang nhìn Mạc trên mặt đất, sắc mặt có vài phần kinh ngạc.
Không tốt!
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy không ổn, lập tức phản ứng kịp.
Reneedol có thể trực tiếp hấp thu sức mạnh của người khác.
Mạc nằm trên mặt đất, vẫn không hề nhúc nhích, Reneedol lại lộ ra vẻ kinh ngạc, như vậy chỉ có một nguyên nhân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận