Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2037. Chiến Đấu


Đánh dấu
Tô uy tô uy tô uy ——
Cố Thanh Sơn vẫy tay về phía sau lưng.
Tiếng vang liên tiếp xuất hiện.
Lại có thêm ba khô lâu xuất hiện từ trong hư không!
Khi bọn chúng vừa xuất hiện thì sát khí bùng nổ ra, kết quả khi thấy được tình cảnh trước mắt thì lại không biết nên làm cái gì cả.
Cố Thanh Sơn trừng mắt nhìn bọn chúng.
Những tên khô lâu này đành phải thả vũ khí trong tay xuống, vểnh cằm hếch mũi, dùng bước nhỏ bước vào trong sân khấu.
Lắc người! Lắc người! Lắc người!
Cố Thanh Sơn đổ mồ hôi như mưa, dẫn theo đám khô lâu luyện tập vũ đạo.
Phía xa xa...
Mấy vị chức nghiệp giả cảm thấy hơi choáng.
Bình chú sư Heso không nhịn được mà hỏi nhỏ: "Safaya nữ sĩ, ta đã gặp qua rất nhiều chức nghiệp trong chư giới rồi, thế nhưng rất ít tiếp xúc với hệ vong linh... Hệ vong linh các ngươi đều như thế này sao?"
Safaya lắc đầu, ngẩn người mà lẩm bẩm: "Ta chưa bao giờ thấy... khô lâu như thế này..."
Lúc này, Hakuru và Nguyệt Ca đã điều tra trở về.
Từ xa nhìn lại, thì thấy Cố Thanh Sơn đang dẫn đầu đội múa.
Phía sau lưng hắn, có sáu khô lâu đang đong đưa khung xương một cách đều nhịp.
Hakuru và Nguyệt Ca đều ngẩn người tại chỗ.
Một lúc lâu sau...
Tiếng âm nhạc điên cuồng dần dần nhỏ dần.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rơi vào trong hư không, nơi đó liên tục xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
"Lần luyện tập đầu tiên của vũ đoàn sắp kết thúc."
"Đây là một khởi đầu rất tốt."
"Chắc ngài cũng đã chú ý tới, hiện tại thế cục đã xuất hiện biến hóa mới, mọi chuyện đều trở nên rất gấp gáp, ngay cả vị nữ sĩ kia cũng đều tới nơi đây thúc giục ngài luyện múa."
"Tiếp tục cố gắng, cố lên."
Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi nặng nề.
Chắc chắn có chuyện gì đó mà mình không biết đang xảy ra.
Đáng tiếc rằng mình không có đủ hồn lực, nếu không mình sẽ hỏi con gà trống kia một lần.
Hồn lực...
Không thể mãi nghèo như này được, phải nghĩ cách giết một vài quái vật khủng bố mới được.
Tiếng âm nhạc cuối cùng cũng biến mất.
Cố Thanh Sơn lau mồ hôi, ra lệnh: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sau đó các ngươi phải luyện tập điệu múa này nhiều hơn, hiểu không?"
Đám khô lâu cùng gật đầu.
Ầm!
Bọn chúng biến mất khỏi nơi đây.
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn về mấy đồng đội của mình.
"Cần phải đi sao?" Hắn hỏi.
Mấy đồng đội cùng gật đầu.
"A, đúng rồi, vũ đoàn của ta còn thiếu vài thành viên, các ngươi có muốn tới khiêu vũ cùng ta hay không?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.
Các đồng đội vội vàng lắc đầu.
"Được rồi, các ngươi điều tra được gì không?" Cố Thanh Sơn nói với giọng tiếc nuối.
Cung thủ tinh linh Nguyệt Ca nói: "Chúng ta tìm được một con đường, có thể né tránh tất cả phế tích của tận thế, có thể tiến lên năm trăm dặm."
Cố Thanh Sơn suy tư, nói: "Tránh đi sao?"
"Đúng, đây là cách tiến lên với hiệu suất cao nhất." Hakuru nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, nghĩ một lát rồi hỏi: "Gần nơi đây có quái vật tận thế mạnh mẽ nào hay không?"
"Muốn mạnh bao nhiêu?" Nguyệt Ca hỏi.
"Mạnh hơn chúng ta một chút, thế nhưng nếu như chúng ta hợp tác thì có thể thắng được." Cố Thanh Sơn nói.
Mấy đồng đội nhìn nhau, có vẻ như nhớ tới cái gì đó.
"Gần đây cũng đúng là có một quái vật tận thế rất mạnh mẽ, vẫn không có người nào có thể giết chết nó." Ramata nói.
"Vì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Bởi vì đối với một đoàn lính đánh thuê mà nói, nó quá mạnh." Hakuru nói.
Cố Thanh Sơn: "Vậy chúng ta có sáu người..."
"Chúng ta hợp tác với nhau, đúng là có cơ hội giết chết nó." Nguyệt Ca nói.
"Rất tốt, chúng ta đi giết nó." Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
"Vì sao?" Ramata hỏi.
"Bởi vì ta cần hấp thu lực lượng linh hồn của nó." Sắc mặt Cố Thanh Sơn không đổi.
Mấy đồng đội cùng im lặng.
Bọn họ có thể trở thành một đoàn trưởng của một đoàn lính đánh thuê, kiếm ăn ở nơi như Tận thế Bãi Tha Ma thì tầm mắt với tâm cơ đều rất cao.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt kính sợ của pháp sư Tử Linh Safaya với hắn thì mọi người đều đã ngờ tới.
Hiện tại, hắn lại muốn hấp thu lực lượng linh hồn của quái vật tận thế.
Quả nhiên...
Hắn chính là vị Thần linh kia chứ?
"Có vấn đề gì không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không." Năm vị đồng đội cùng nói.
...
Mười lăm phút sau...
Sáu người đã đi tới chân núi tuyết.
"Chú ý, quái vật kia ẩn giấu bên trong đống đổ nát phía trước." Nguyệt Ca nói.
"Có thể bắt đầu rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Nguyệt Ca gật đầu, rút một mũi tên đặt lên dây cung, kéo căng.
Băng...
Mũi tên bay ra ngoài, bắn thẳng vào trong khu đổ nát kia.
Một giọng nói đinh tai nhức óc vang lên:
"Khí tức của người sống..."
Ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh đều biến đổi.
Đám người phát hiện mình rời khỏi vùng đất tuyết, tới một thế giới khác.
Tất cả đống đổ nát đều đang thiêu đốt.
Đây là một thế giới bị ngọn lửa bao trùm.
"Được rồi, chúng ta đã bị lôi vào trong!" Nguyệt Ca nói.
"Kìa... nhìn kìa, nó sắp ra." Safaya nói.
Tất cả ngọn lửa đều hội tụ lại một chỗ, tạo thành một bóng hình khổng lồ.
"Kết quả duy nhất của các ngươi... chính là hủy diệt..."
Bóng hình khổng lồ liên tục thay đổi, sắp ngưng tụ thành thực thể.
Safaya nói nhanh: "Nếu như bị nó trông thấy, thì sẽ chết ngay lập tức, cho nên hiện tại chúng ta phải dựa vào lực lượng của Heso."
Đám người cùng nhìn về phía Bình chú sư Heso.
Heso đảo tay, lấy một chiếc bình nhỏ ra, trong bình ẩn chứa đầy sương mù màu đen.
"Chỉ cần ném cái bình này ra bên ngoài, thì nó sẽ làm thay đổi thuộc tính của thế giới, biến thế giới này trở thành thế giới Sương Mù Tăm Tối, làm như vậy thì quái vật sẽ không thể trông thấy chúng ta." Heso nói.
"Chúng ta có được bao nhiêu thời gian?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Heso nói: "Sương mù có hiệu lực trong ba phút."
"Nói cách khác, chúng ta phải giải quyết chiến đấu trong ba phút?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng." Heso nói.
Cố Thanh Sơn lập tức phân nhiệm vụ:
"Nguyệt Ca, Hakuru, lực công kích của hai người là mạnh nhất, xin hãy duy trì lực tấn công ở mức cao nhất. Ramata, ngươi có sở trường buff hiệu ứng trên đòn đánh cho mọi người, cũng xin dùng toàn lực. Heso, hãy điều khiển pháp thuật của ngươi, cũng nhắc nhở chúng ta còn bao nhiêu thời gian, Safaya..."
Hakuru sở trường thổi phi tiêu bỗng ngắt lời hắn, nói với giọng lo lắng: "Đòn công kích của ta đánh lên người nó, nó sẽ cảm thấy rất đau, ta sợ nó sẽ đuổi đánh ta, như vậy thì sẽ có lúc ta không thể ngăn cản nổi."
Cố Thanh Sơn nói: "Yên tâm đi, ta đảm bảo nó sẽ không đuổi theo ngươi."
Hakuru gật đầu.
Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía Safaya, nói: "Tới đây, duỗi tay ra."
Safaya vươn tay ra.
Cố Thanh Sơn vỗ nhẹ lên tay nàng ta, nói: "Bằng vào tên của ta, cho phép ngươi triệu hồi tất cả tử linh."
Bùng!
Trên người Safaya dâng lên một ngọn lửa hắc ám ngập trời, làm cho đám người cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Còn một chuyện cuối cùng..."
Cố Thanh Sơn dặn dò: "Các ngươi không thể giết chết nó, nhường cho ta một đòn cuối cùng."
"Rõ!" Đám người đồng thanh nói.
"Lên đi, mọi người."
Bóng người Cố Thanh Sơn lóe lên rồi biến mất.
Ánh kiếm sáng chói chém rách màn đêm, bay nhanh như sấm sét.
Gào!!
Trên bầu trời, truyền ra tiếng gầm đau đớn của quái vật.
Hakuru lắc đầu, thở dài: "Kiếm tu... rất hiếm gặp, lại là thần linh, lại là kiếm tu, như vậy tính thế nào đây?"
Ramata nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, lên đi, ca ca."
Nàng ta lấy một con búp bê vu độc ra, đặt trên đầu Hakuru.
Con búp bê kia ôm chặt Hakuru.
Một luồng sương mù màu xanh lá hơi nhạt xuất hiện, lượn lờ xung quanh người Hakuru.
Hakuru lập tức biến mất.
Ngay sau đó, Ramata đưa một chiếc mề đay hình rắn cho Nguyệt Ca.
"Con rắn này là hung thủ." Phi Nguyệt nói một cách cẩn thận.
Rồi nàng ta quấn chiếc mề đay quanh dây cung, rồi thử lấy một mũi tên đặt lên dây cung.
Mũi tên lập tức sống lại, hóa thành một con rắn độc màu sắc sặc sỡ, liên tục thè lưỡi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận