Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1888. “Sói” Tử Vong!


Đánh dấu
Xích Hộc nhìn hình ảnh được vẽ bằng ánh sao giữa không trung, chỉ cảm thấy nó giống một loài dã thú nào đó.
Nàng ta khó hiểu hỏi: “Nhưng vì sao lại nhỏ như vậy?”
“Bởi vì sức mạnh của ta chỉ có như vậy, chờ sau khi ta khôi phục, sẽ từ từ làm nó trở nên mạnh mẽ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thì ra là thế.” Xích Hộc nói.
“Rốt cuộc nó là cái gì?” Mạc hỏi với vẻ hứng thú.
“Nó nắm giữ sức mạnh Tử Vong, ta gọi nó là Sói Tử Vong.” Cố Thanh Sơn nói.
Sói Tử Vong!
Không ngờ hắn lại dùng Tử Vong để ngưng tụ thành sinh mệnh.
Sinh mệnh được tạo thành bằng cách này nhất định sẽ mang trong mình sức mạnh Tử Vong.
Thật sự là ý tưởng thần kỳ!
“Mạc dùng ngôi sao chế tạo hồn khí cường đại, còn ngươi dùng ngôi sao để ngưng tụ sinh mệnh loại Tử Vong... Chuyện mà các ngươi làm đều không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.” Reneedol tán thưởng.
Trong lúc trò chuyện, hình vẽ dã thú từ ánh sáng ngôi sao đã rơi xuống mặt đất, càng lúc càng chân thật.
Dã thú này vừa mới được sinh ra, quả thực hình thể không lớn, chỉ tới đầu gối Cố Thanh Sơn.
Thật ra cũng không tính là quá nhỏ.
Nhìn bên ngoài, nó giống như sói nhỏ mới sinh, đầu nhọn, mặt dài, mũi nhô lên, bộ lông mượt mà trông khá đáng yêu.
Đây là một sinh mệnh Tử Vong màu đen.
Bốn người nhìn dã thú kia, không hề có chút khinh thường nào.
Tuy rằng nó chỉ vừa mới được sinh ra, trên người hoàn toàn không nhìn ra uy phong, nhưng nó là sinh mệnh ngưng tụ từ pháp tắc Tử Vong, chắc chắn mang trong mình sức mạnh Tử Vong, không một ai biết được về sau nó sẽ mạnh đến mức nào.
“Xem ra cũng mới chỉ là giai đoạn hình thức ban đầu giống như Người Phá Hủy Chúng Sinh của ta, cần không ngừng ngưng tụ sức mạnh ngôi sao để khiến cho nó mạnh mẽ lên.” Mạc nhận xét.
“Đúng, ta sẽ huấn luyện nó, giúp nó từ từ nắm giữ sức mạnh Tử Vong...”
Cố Thanh Sơn nói xong thì quay qua ngoắc tay với dã thú: “Đến đây nào, Sói Tử Vong, ta là người sáng tạo ra ngươi!”
Dã thú nhìn Cố Thanh Sơn, trong mắt toát ra ánh nhìn thân mật.
Nó động đậy rồi.
Cái đuôi của nó động đậy trước.
Chỉ thấy nó liên tục vẫy đuôi, sau đó vung móng vuốt chạy như bay về phía Cố Thanh Sơn, miệng còn kêu lên:
“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn trân trối, còn con “Sói Tử Vong” thì cứ thể nhào thẳng vào trong lòng Cố Thanh Sơn!
Chó đen ghé vào chân Cố Thanh Sơn, miệng xổ ra tiếng người: “Xin chủ nhân nói cho ta biết, rốt cuộc ta là là tồn tại như thế nào, có danh hiệu gì.”
Danh hiệu?
Cố Thanh Sơn không phản ứng kịp.
Rõ ràng mình vẽ sói, sao đến khi hiện ra lại thành một con chó?
Chó đen thấy hắn không phản ứng, nói lần nữa: “Xin chủ nhân ban cho ta danh hiệu.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ờm, ngươi gọi là Chó Đen đi.”
Chó Đen: “...”
Cố Thanh Sơn giải thích: “Ngươi mới được sinh ra mà, sao đã nghĩ tới danh hiệu? Trước tiên cứ ngoan ngoãn làm Chó Đen đi, sau này lập công rồi hẵng tính đến chuyện danh hiệu.”
Chó Đen suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là như vậy, lúc này mới không còn rầu rĩ nữa.
“Nó ăn cái gì?” Xích Hộc cảm thấy hứng thú, hỏi.
“Chó... chắc là động vật ăn tạp.” Cố Thanh Sơn nói mà không chắc lắm.
“Thử một chút xem.”
Xích Hộc nhận lấy một cái bánh mì từ tay Mạc, ra hiệu cho con chó kia.
Chó Đen nhìn bánh mì với vẻ khinh miệt, lắc đầu.
“Vậy cho nó ăn thịt xem?” Reneedol đề nghị.
Xích Hộc đổi bánh mì trong tay thành thịt.
Lúc này Chó Đen đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn.
Bốn thiếu niên nhìn nhau, đều cảm thấy có phần khó khăn.
Nếu sinh mệnh do pháp tắc ngưng tụ không ăn gì cả, liệu có khi nào nó sẽ chết đói hay không?
Cố Thanh Sơn xách cổ chó lên, hỏi: “Thế ngươi ăn cái gì?”
Chó Đen nói: “Sức mạnh ngôi sao là được.”
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Ta vừa ngưng tụ ngôi sao, hao phí rất nhiều sức mạnh, sợ rằng phải chờ ta nghỉ ngơi lại sức mới cho ngươi ăn được.”
Chó Đen thảm thương ư ư hai tiếng, sau đó nói: “Ta mới sinh ra, nếu trong vòng mười phút không được bổ sung năng lượng, ta sẽ chết đói.”
Lúc này Cố Thanh Sơn mới có chút nóng lòng.
Hắn cắn răng nói: “Thật sự là đã tiêu hao hết sức mạnh cho ngươi rồi, ngươi chờ ta nghỉ ngơi mấy phút rồi thử lại lần nữa.”
Chó Đen nói: “Thực ra ngoại trừ sức mạnh ngôi sao, ta còn có thể tiếp nhận một thứ khác.”
Cố Thanh Sơn vội hỏi: “Là gì?”
“Rượu.” Chó Đen nói.
Cố Thanh Sơn trợn mắt nhìn chó đen.
Chó Đen tránh ánh mắt của hắn, nghiêng đầu qua một bên, nói: “Trên người ngươi có mùi của ba loại rượu, theo thứ tự là rượu nho, rượu lúa mạch, và rượu trái cây, tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể cứu mạng ta, gâu!”
Cố Thanh Sơn móc trong ngực ra một chai rượu nho.
Đuôi chó bắt đầu ve vẩy.
“Chờ chút, ngươi có thể làm những gì? Nói rõ cho ta biết rồi mới được uống rượu.” Cố Thanh Sơn nói.
Chó Đen nói rằng: “Sức mạnh của ta bây giờ còn rất yếu, nhưng nếu nơi nào xảy ra chết chóc ta đều có thể cảm nhận được, ngoài ra ta có thể giúp ngươi chỉ định một phàm nhân ngủ say.”
“Năng lực thứ hai của ngươi không tệ.” Reneedol nhận xét.
“Ta cảm thấy ngươi còn có khả năng trưởng thành rất lớn, không chừng sau này sẽ còn mạnh hơn nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sau đó có thể làm cho một đám người đi ngủ?” Xích Hộc nghi hoặc hỏi.
“Không, ngủ say là phương thức cơ bản của tử vong, về sau nói không chừng còn có thể biến thành năng lực sâu xa hơn.” Mạc nói.
“Theo một ý nghĩa nào đó, nó còn am hiểu sâu về sức mạnh của pháp tắc hơn cả ta.” Cố Thanh Sơn cảm khái.
Hắn mở rượu, đưa cho Chó Đen.
Chó Đen đưa hai chân ôm chai rượu, ngửa cổ lên, ừng ực một hơi cạn sạch cả bình rượu.
“Oa... Sau này lại có thêm một kẻ cùng uống rượu với ta.”
Xích Hộc thở dài nói một câu, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Cố Thanh Sơn chú ý tới phản ứng của nàng ta, nói: “Hiện tại ta đã ngưng tụ sinh mệnh Tử Vong, điều này có nghĩa là cô cũng có thể làm như vậy.”
Xích Hộc hăng hái bừng bừng nói: “Vậy ta phải cẩn thận suy nghĩ xem nên ngưng tụ dã thú nào mới được.”
Nàng ta rơi vào trầm tư.
Lúc này Chó Đen đã buông bình rượu xuống.
Thân hình nó lớn ra vài phần, mở miệng, nhẹ nhàng hít một hơi.
Hai ngôi sao mờ nhạt từ hư không xuất hiện, bị Chó Đen hút một hơi chui vào trong miệng.
Có thêm sức mạnh của hai ngôi sao này, thân thể Chó Đen tăng thêm một vòng. Trên cơ thể nó, hết ngọn lửa màu đen này đến ngọn lửa màu đen khác lặng lẽ nổi lên.
“Ngươi có thể tự hút ngôi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Giống như chủ nhân, rất phí sức.” Chó Đen lần nữa quỳ rạp trên mặt đất, vừa thở dốc vừa nói.
Rồi nó đột nhiên vểnh tai, giống như cảm ứng được gì đó.
“Chủ nhân, ta cảm giác được tại điểm cuối của chiếc xe lửa này đang không ngừng xảy ra chết chóc, một lượng lớn sinh mệnh chúng sinh đã hóa thành tro tàn.” Chó Đen nghiêm túc nói.
Cố Thanh Sơn biến sắc.
“Ngươi chắc chắn?” Hắn hỏi.
“Vô cùng chắc chắn, lúc chúng ta còn đang nói chuyện, những chúng sinh kia đã chết sạch.” Chó Đen nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Ở trạm Nhặt Rác xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ đám yêu tinh đã nhặt phải thứ gì kinh khủng lắm à?” Mạc hoang mang hỏi.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Không còn một ai sống sót?”
Chó Đen nói: “Không có.”
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu rõ.
Nếu như người của Vạn Thần điên đợi ở phía trước, như vậy chí ít bọn họ vẫn còn sống, không đến mức tất cả mọi người đều chết hết.
Nếu tất cả mọi người đã chết, chứng tỏ chuyện xảy ra ở phía trước không liên quan đến những kẻ đó.
Nơi đó là phế tích của Vạn Thần điện, đám yêu tinh cũng đã sống ở đó vô số năm, chắc là sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
Hiện tại đám yêu tinh sử dụng nơi đó để tiến hành phân chia những thứ từ trên trời rơi xuống.
Thứ gì đó từ trên trời rơi xuống...
Kỳ thực, ngoại trừ những đồ trong Lục Đạo, hẳn là còn có tận thế nữa.
Tận thế cũng đi qua cánh cửa thế giới cùng với Lục Đạo Luân Hồi, tiến vào thế giới này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận