Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2559. Người ghi chép về các vị thần (2)


Đánh dấu

Thâm Tuyết nhìn hắn.
Người này...
Thì ra thần vị của hắn cường đại như vậy, thảo nào có thể tùy tiện sử dụng sức mạnh của Thần Hoa Màu đơm cây kết trái, lại có thể chữa bệnh cho chúng sinh, còn có thể phát động thảm họa động đất, thậm chí hắn còn muốn...
Tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.
Thâm Tuyết nhìn cô bé bên cạnh hắn.
Nếu như cô bé là một con chim Kinh Cức...
Đại địa và của cải đều đang ở trước mặt mình, muốn trở thành đồng đội với mình.
Thâm Tuyết thở dài một hơi, nói: “Tử Thần đã định sẵn là cô độc, tôi không ngờ mới đó mà đột nhiên có thêm hai đồng đội.”
Laura vừa ăn ngô, vừa nghiêng đầu nhìn Thâm Tuyết.
Cô bé chỉ cảm thấy dường như cô gái này đang đắm chìm vào một việc xảy ra trong quá khứ, có cảm giác cô độc không nói thành lời.
Con ngươi Laura đảo một vòng, đưa tay sờ loạn trong hư không.
“Chậc, mấy thứ này cũng dám xưng là xứ sở của các vị thần?” Cô vé vừa mò vừa lẩm bẩm.
Chọn một hồi, ánh mắt cô bé chợt sáng lên.
“Ôi ôi, bảo bối tốt! Bảo bối tốt!” Laura vui mừng reo lên.
Cố Thanh Sơn nói: “Là cái gì? Có thể lấy qua đây không?”
“Không được, có chủ rồi... Là một vật có chủ, còn có rất nhiều kết giới bảo vệ nghiêm ngặt. Cố Thanh Sơn nhanh! Nhanh nhờ Sơn Nữ tỷ tỷ đến giúp em!” Laura nói.
Cố Thanh Sơn nói với không trung: “Sơn nữ, bây giờ cô có thể tham gia tử đấu với tôi không?”
“Có thể, công tử... Bây giờ các anh không bị phong ấn thực lực, mà đã đến thế giới có thực lực cường đại hơn, Vũ Đạo Tử Đấu không thể trói buộc chúng ta.” Giọng nói của Sơn Nữ truyền đến.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Laura, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Em xem xem nó là cái gì, nếu như là vật gì quý giá quan trọng của người ta thì chúng ta không thể lấy.”
“Đúng, chúng ta không thể lấy đồ của người khác.” Laura tán thành.
Một thanh kiếm sắc bén sáng loáng như nước thu bay ra từ không trung, rơi vào tay Laura.
“Laura, để ta giúp em.”
Giọng nói của Sơn Nữ vang lên trên thanh kiếm.
“Được, em bắt đầu mò đây.”
Laura thở sâu, lần nữa đưa tay vào hư không.
Cánh tay cô bé quơ qua quơ lại, cuối cùng bất động.
“Chính là nó!”
Laura lập tức rút tay về.
Chỉ thấy trong tay cô bé có một con dao găm màu đen.
Dao găm phát ra ánh lửa lấp lánh, hiện ra các loại ký hiệu mờ nhạt, sau đó lại biến mất trong không trung.
“Nó hung dữ quá!” Laura nói.
Dao găm giãy dụa trên tay cô bé.
Cố Thanh Sơn khẽ động tâm ý, Thần kiếm Định Giới lập tức hiện lên.
Thần kiếm nhẹ nhàng rơi xuống, nằm ngang bất động trên dao găm.
Dao găm không biết lợi hại, vẫn muốn giãy dụa.
Một tiếng cắt kim loại vang lên.
Dao găm bị lưỡi kiếm của thần kiếm lướt qua một đường, lập tức hiện ra một dấu vết nhỏ dài.
Định Giới, Diệt Vạn Vật.
Dao găm lập tức ngoan ngoãn.
“Đây là Dao Tai Ương, là thần khí cường đại trong tay Thần Tai Ương, năm đó để chế tạo ra nó, Thần Tai Ương đã tốn mất mấy nghìn năm tích góp.” Thâm Tuyết ngơ ngác nói.
“Chị, tặng nó cho chị, làm lễ gặp mặt.” Laura nói.
Dao găm đến trước mặt Thâm Tuyết.
Thâm Tuyết lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của em, đáng tiếc chỉ có thần linh cai quản tai ương mới có thể sử dụng con dao này.”
“Đúng lúc chúng ta muốn đi gặp Thần Tai Ương kia, nếu như nó còn muốn ép buộc tôi gia nhập trận doanh Loạn Thế thì đành xin lỗi vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết không nói gì.
Cố Thanh Sơn mỉm cười, nói: “Yên tâm, có tôi và Laura cùng nhau giúp cô, cô sẽ không bị thương.”
Trong khoảng không trước mặt hắn, dòng chữ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện:
[Tín đồ của ngài đang gia tăng nhanh chóng, thần lực cũng bắt đầu lớn mạnh.]
[Ngài đang dần dần thức tỉnh sức mạnh chân chính của Địa Thánh Trụ.]
...
Bên kia.
Người ghi chép về các vị thần đang đi trên một con đường nhỏ sương mù dày đặc.
Y gần như là chạy, lướt qua dòng suối nhỏ, bụi cây, cỏ dại, rừng cây.
“Phù... Phù... Nếu mình nhớ không nhầm, phía trước chỉ còn một đạo cấm chế cuối cùng, chỉ cần vượt qua được thì tạm thời an toàn.”
Kiếm Phong thấp giọng lẩm bẩm.
Trên con đường phía trước hắn ta không xa, một cây đại thụ xuất hiện, chặn đứng con đường đi tiếp về phía trước.
Kiếm Phong ngừng thở, từ từ đứng lên, lấy ra một chiếc thang hình tam giác, gác lên không trung.
Hắn trèo lên thang, đi thẳng tới đỉnh.
Hít một hơi thật sâu, Kiếm Phong cố hết sức nhảy về phía trước.
Tầng tầng ký hiệu màu vàng xuất hiện giữa không trung, bị hắn ta lần lượt đánh vỡ.
Hắn ta vượt qua cây đại thụ, ngã nhào xuống con đường bị ngăn cách tại bên kia.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”
Kiếm Phong mừng đến chảy nước mắt, lảo đảo đứng dậy.
Sâu trong màn sương dày đặc trước mắt chính là cây bảo vệ bí mật.
Chỉ cần mình đến nơi này, hết thảy những chuyện vừa xảy ra có thể giao lại cho đại thúc!
Mình an toàn!
Kiếm Phong sải bước đi về phía trước, đột nhiên cứng đờ tại chỗ.
Trong màn sương dày đặc xuất hiện một con sơn dương sừng dài màu đen, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Nghe nói ngươi đi gặp Tử Thần, và cả Địa Thần mới nữa.”
Sơn dương nói.
“Không... Không có, Minh Vương các hạ, ta thực sự chưa từng gặp bọn họ.” Kiếm Phong hoảng hốt đáp.
Sơn dương chậm rãi đứng lên, hóa thành một chàng trai có sừng đen, đôi mắt đỏ au đánh giá người ghi chép về các vị thần.
“Thân là con người, nhưng lại có thể ghi chép chuyện thần linh.”
“Như đã nói, chiến tranh sắp bắt đầu rồi, hình như để ngươi tiếp tục ghi chép bí mật của chúng ta cũng không phải một lựa chọn tốt...”
“Ngươi nên chết rồi.”
Ánh sáng màu máu bùng lên, từ từ lan rộng.
Trên mặt đất có thêm một cỗ thi thể.
“Tử Thần sẽ biết được chỗ này, nhưng không sao, đây là một lời cảnh cáo dành cho cô ta.”
“Nếu không quy phục ta, kết cục của cô ta...”
Minh Vương vươn tay, lấy ra một quyển sách từ trong thi thể.
Gã đọc thầm vài câu thần chú, sau đó mới mở sách.
Một giọng nói lập tức vang lên từ trong trang sách:
“Trong toàn bộ Chúa tể Tạo Vật, có bốn vị Chủ Tạo Vật áp đảo hết thảy thần linh.”
“Địa, Thủy, Hỏa, Phong.”
“Chúng tạo thành tứ Thánh Trụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận