Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2707. Tái chiến! (1)



[Điều kiện thứ hai: Nhiệt tình, thi triển linh kỹ này cần tiến hành chín trăm chín mươi chín lần công kích (đã hoàn thành... đại địa đã thay thế ngài, mỗi một hạt bụi dưới chân đối phương đều đã tiến hành một đợt công kích nhằm vào đối phương).]
[Điều kiện thứ ba: Hy vọng, thi triển linh kỹ này phải làm cho đố phương toàn tâm toàn ý tập trung vào mỗi một hành động của ngài (đã hoàn thành).]
[Điều kiện thứ tư: Tập trung, trước lúc thi triển linh kỹ này, ngài không thể thi triển bất cứ năng lực nào cần sử dụng giới lực với mục tiêu của mình (đã hoàn thành).]
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Đầu tiên, không thể quá mức tham lam, cũng như ta tuyệt đối không có thân phận danh sách chiến tranh.”
Vù...
Thẻ bài trên tay Băng Hoàng đột nhiên tỏa ra một ngọn lửa.
Trong chớp mắt đã đốt thẻ bài thành tro tàn.
Kỹ năng vận mệnh Hỗn Độn: Bác bỏ!
[Miêu tả: Ngài có thể lập tức bác bỏ một thân phận nào đó, khi ngài làm như vậy, pháp tắc vận mệnh sẽ xóa hết tất cả vết tích thân phận này để lại trên người ngài.]
Băng Hoàng lấy làm kinh hãi, khẽ quát: “Chết tiệt...”
Hắn ta còn chưa nói xong.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn ở đối diện hạ thấp người xuống, hai chân mở ra, xoạc một cái trên mặt đất!
“Xoạt...”
Băng Hoàng cũng xoạc chân một cái.
Hai người đối mặt xoạc chân, đều không thể nhúc nhích.
“Lại là chiêu này.” Sắc mặt Băng Hoàng sa sầm.
“Không phải ngươi vừa mới dùng kỹ năng tương tự rồi sao, muốn biến ta thành thẻ bài?” Cố Thanh Sơn khinh thường nói.
“Hiện tại chúng ta đều không thể nhúc nhích, cũng không thể tấn công đối phương, ngươi định làm như thế nào? Đám Người Chờ Đợi bạn ngươi đều đã dùng hết sức mạnh, sợ rằng không ai giúp ngươi được nữa rồi.” Băng Hoàng cười như không cười.
Vừa dứt lời, sau lưng hắn ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ màu tối sẫm.
Người khổng lồ màu máu.
Người khổng lồ màu máu và các giới linh màu máu khác xếp thành hàng dày đặc thật dài sau lưng Băng Hoàng.
Cố Thanh Sơn nói: “Lên.”
Người khổng lồ màu máu nâng tay lên, một tay bắt lấy Băng Hoàng.
“Chết! Chết! Chết!”
Hắn ta cầm lấy Băng Hoàng rồi liên tục ném xuống mặt đất, trong một thời gian ngắn mà hắn ta đã đập được hơn trăm lần.
Băng Hoàng bị đập đến mức người đầy bụi đất, nhưng vẫn duy trì tư thế dạng chân thẳng tắp không chê vào đâu được như trước.
Sau một khắc, người khổng lồ màu máu ném hắn ta lên thật cao.
Vô số huyết linh đồng loạt phát động công kích!
Khắp bầu trời biến thành một cơn lốc màu máu, đủ các loại hình tấn công được các linh hồn phát ra, đánh mạnh vào người Băng Hoàng.
Băng Hoàng cũng không giữ được thẻ bài của những Người Chờ Đợi này được nữa.
Thẻ bài bay lả tả khắp không trung.
Cố Thanh Sơn vẫn duy trì tư thế dạng thẳng chân trên mặt đất, quát một tiếng: “Sơn Nữ!”
Chỉ thấy một thanh trường kiếm từ sau lưng hắn bay ra ngoài, lẳng lặng hóa thành một cô gái lạnh lùng, tức tốc thu hết toàn bộ thẻ bào vào trong tay.
“Công tử, ta lấy được rồi!” Sơn Nữ nói.
“Trở về.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vâng.”
Sơn Nữ bay trở về trước mắt Cố Thanh Sơn, giao thẻ bài cho hắn.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Người Chờ Đợi đều đã chìm vào ngủ sâu.
Lần trước bọn họ giải cứu Cố Thanh Sơn đã hao hết tất cả sức mạnh, lần này bị Chúa tể Thanh Đồng phong ấn, đương nhiên không có cảm giác gì với thế giới bên ngoài.
Cố Thanh Sơn lật tay một cái, thu hết toàn bộ thẻ bài.
“Ầm...”
Trên bầu trời xuất hiện một tiếng động đinh tai nhức óc.
Thân thể Băng Hoàng bị xé nát, hóa thành một cơn mưa máu.
Toàn bộ linh hồn ẩn vào hư không, trở về cột biển máu.
Cố Thanh Sơn nhìn mưa máu đầy trời, trầm giọng nói: “Ta đã tính được từ sớm, ngay cả khi ngươi là Chúa tể Thanh Đồng, nhưng thân thể ngươi sống phụ thuộc lại thuộc về nhân loại, căn bản không chịu nổi nhiều công kích dày đặc như vậy.”
Giọng nói của Địa kiếm phát ra từ sau lưng hắn:
“Lần sau bày mưu tính kế như thế này thì đừng dùng tư thế giạng thẳng chân, nhìn đẹp lắm hay gì?”
Sắc mặt Cố Thanh Sơn cứng đờ, không nói được gì.
Hắn từ từ mặt đất đứng dậy, phủi bùn đất trên người.
Hiện tượng lạ xuất hiện...
Chỉ thấy cơn mưa máu đột nhiên đổ ngược về không trung, ngưng tụ thành một ký hiệu quỷ dị.
Sau một cái chớp mắt.
Bầu trời rách ra một lỗ thủng, một cây cột Thanh Đồng khổng lồ nhô vào, nhanh chóng cắm vào mặt đất.
Màn sương vô tận màu xanh xám từ cây cột lan ra, khuếch tán ra bốn phía.
"Công tử cẩn thận!"
Giọng nói của Sơn Nữ có phần gấp gáp.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn đối mặt trực tiếp với Chúa tể Thanh Đồng, mà thuật pháp của hắn còn chưa hoàn thành.
Cố Thanh Sơn nhìn quanh bốn phía.
Nơi này chính là thế giới văn minh người vượn, là mộ phần nhân gian của lục đạo tranh hùng, nhưng mà chúa tể Thanh Đồng vẫn liều lĩnh xông tới đánh giết
Ở cách đó không xa, Vũ dẫn theo một đám người vượn, kinh ngạc nhìn hắn rồi lại nhìn trụ Thanh Đồng trên bầu trời.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn thả lỏng một chút, nói với Vũ: “Tự chăm sóc chính mình, nhỡ kỹ, chỉ khi trở nên cường đại thì mới có lối thoát, hãy nghiêm túc nhìn lại...”
Tổng cộng có năm thanh trường kiếm lơ lửng qua lại sau lưng hắn, đồng thanh kêu to không ngớt.
Đột nhiên...
Trên người Cố Thanh Sơn bỗng ùn ùn trào ra vô số ánh kiếm, những ánh kiếm này nhanh chóng đan xen lại sau lưng hắn, hóa thành cánh chim sáng rực.
“Định Giới.” Cố Thanh Sơn khẽ nhấn mạnh từng chữ.
Thanh kiếm vàng ngọc bất ngờ vung lên sau lưng hắn.
“Ầm!”
Cả người Cố Thanh Sơn hóa thành một đường ánh kiếm quét ngang phía chân trười, chém mạnh vào trụ Thnh Đồng.
Vạn Vật Diệt!
Thiết Kiếm Lan Giang!
Va chạm không một tiếng động.
Sau một cái chớp mắt, trận gió rít gào thổi qua bầu trời, để lộ dòng chảy hư không hỗn loạn hắc ám ở bên ngoài.
Trên trụ Thanh Đồng vang lên một tiếng gào thét đầy giận dữ:
“Chúng sinh bé nhỏ, ngươi dám ra tay với ta, kết cục của ngươi đã rất rõ ràng.”
Trong vòm trời, toàn bộ ánh kiếm thu lại.
Cố Thanh Sơn xuất hiện lần nữa.
Hắn khẽ cười nói: “Xem ra một lần chém không đứt.”
Gió trời lồng lộng, toàn bộ mọi thứ trở thành màu đen, tạo thành từng ký hiệu trên hư không tăm tối như bị vẩy mực.
“Cẩn thận, hắn ta sắp tấn công.” Địa kiếm sau lưng hắn nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, quát lên: “Sơn nữ, chém...”
“Vâng, công tử!”
Một thanh trường kiếm bóng loáng như nước từ sau lưng hắn vung lên thật cao...
Cả người Cố Thanh Sơn hóa thành vô số ánh kiếm bùng nổ, thoáng chốc đã rời đi, lao thẳng lên tận vòm trời.
“Muốn chạy?” Cột Thanh Đồng vang lên một tiếng cười gằn.
Bóng tối dày đặc trong hư không nhanh chóng hóa thành một thuật pháp ngưng kết...
Nhưng ánh kiếm vẫn ngang nhiên xuyên qua tất cả thuật pháp.
Từng ánh kiếm kéo dài không ngừng, giống như pháo hoa nở rộ.
Nơi ánh kiếm đi qua, bất cứ thuật pháp nào cũng không thể ngăn cản nó.
Thần Kiếm Đoạn Pháp!
Hết chương 2707.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2708
Bạn cần đăng nhập để bình luận