Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1930. Theo dõi (2)


Đánh dấu
Laques vẫn luôn nín thở, cho đến lúc này mới thở dốc được một hơi.
Nàng ta quỳ một chân xuống đất trước mặt Reneedol, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, bắt đầu thề với các vị thần:
“Ta, Laques, phát lời thề với các thần linh ở đây...”
Nàng ta không ngừng lẩm bẩm, Reneedol lẳng lặng nhìn nàng, nghe lời thề của nàng ta.
Bỗng nhiên, Reneedol vươn tay, điểm mấy lần vào bóng đêm.
Phía sau Laques là một dòng sông chảy xiết, một luồng sương mù màu đen bắt đầu tràn ngập.
Đám sương mù nhanh chóng bay đến chỗ Laques, hình thành một tấm lưới màu đen sau lưng nàng ta.
Laques vẫn chưa phát hiện.
Biểu hiện của Reneedol vẫn không thay đổi, giống như đang lắng nghe lời thề của đối phương.
Cho đến khi Laques sắp sửa hoàn thành lời thề, tấm lưới màu đen kia đột nhiên hóa thành một gương mặt không có hình hài, mở to cái miệng rộng nhào xuống dưới.
“A....”
Laques phát ra tiếng thét ngắn ngủi.
Gương mặt vô diện ngửa mặt ra sau, nuốt chửng nàng ta vào trong.
Reneedol ngã xuống đất, toàn thân không ngừng run lên.
Nhưng nàng ta vừa run rẩy vừa bật cười:
“Thề? Ta sẽ thề với ngươi sao? Các người, một kẻ thì điên rồ, một kẻ thì bợ đỡ, chung quy chẳng làm được cái gì, các chị của ta ơi.”
Gương mặt vô diện nhai nhai nhai nuốt nuốt, sau đó khôi phục lại sự bình thường, nhìn Reneedol.
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Nó nói: “Sức mạnh của ba nữ thần vận mệnh quy về một mình ngươi.”
Dưới lòng sông ngầm, sương mù màu đen vô biên tràn ngập, bao phủ hoàn toàn Reneedol.
Sương mù màu đen vô cùng vô tận lặng yên dâng lên từ dưới lòng sông, hóa thành từng cánh hoa màu đen mỏng manh, vây quanh người Reneedol, sau đó dán vào người nàng, bao phủ lấy nàng.
Nàng cười to.
“Các chị của ta ơi, về sau các chị không còn tính toán với ta được nữa. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ tự mình làm chuyện mình muốn làm.”
Mèo quýt vẫn luôn ẩn núp, vốn đang ngo ngoe muốn động, trong lúc nó đang do dự thì chợt nghe câu nói này, tạm thời nhịn lại.
Reneedol.
Chuyện mà cô muốn làm là chuyện gì?
Cánh hoa màu đen đếm không hết không ngừng xoay tròn chung quanh Reneedol, dán vào người nàng, rồi sau đó biến mất.
Sau mấy chục giây, tất cả cánh hoa hắc ám đều biến mất, sóng ngầm cũng khôi phục lại bình thường.
“Sức mạnh! Sức mạnh của vận mệnh.”
Reneedol kêu lớn, phía sau xuất hiện hai bóng người mơ hồ, nhìn qua giống như hai người chị của nàng.
Hai bóng người vừa xuất hiện, đã vội chạy vọt qua người Reneedol, muốn đào thoát.
Rất nhiều sợi dây màu đen phát ra từ trên người của nàng, ghìm chặt hai bóng người này.
Bóng người rất nhanh dung nhập vào trong cơ thể Reneedol.
Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của mình, nhẹ giọng ngâm:
“Linh hồn của các ngươi vĩnh viễn sẽ bị giam cầm trong tay ta, thành thật cung cấp sức mạnh cho ta. Ngay cả vạn thần trùng sinh, vận mệnh của họ cũng nằm trong lòng bàn tay của ta. Bọn họ không dám làm ngược suy nghĩ của ta. Trừ phi bọn họ muốn nếm trải tất cả đau khổ, cuối cùng hóa thành một mảnh hư vô.”
Nàng nhìn qua rất giống một thiên sứ, thuần khiết không tỳ vết, nhưng khóe miệng nhếch lên lại toát ra sự tàn nhẫn và khát máu.
Gương mặt vô diện trôi nổi giữa không trung, lên tiếng hỏi: “Sức mạnh hấp thu hoàn tất, tiếp theo phải làm gì với thi thể này?”
Bịch.
Thi thể bay ra từ trong miệng của nó, rơi xuống mặt đất.
Laques.
Thi thể Laques giống như một cây củi khô quắt đầy nếp nhăn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Reneedol nhìn thoáng qua thi thể, nói: “Từ nay về sau, ta chính là nữ sĩ vận mệnh duy nhất. Tất cả thuộc về quá khứ nên trở về tro bụi.”
“Như ngươi mong muốn.” Gương mặt vô diện hắc ám nói.
Thi thể Laques lập tức hóa thành bụi đất, tản đầy mặt đất.
Reneedol không nhìn đống bụi đất trên mặt đất nữa: “Đi làm chuyện chính thôi.”
Thân hình nàng lóe lên, bay giữa không trung, hướng đến hạ du sông ngầm.
Nàng đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thánh điện chìm trong nước hơn phân nửa khôi phục sự yên tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Đột nhiên có một móng vuốt vươn ra, làm thành thủ quyết.
Chỉ thấy đống bụi đất bị gió thổi đi một lần nữa ngưng thành đoàn, rơi xuống mặt đất.
Mèo quýt từ trong bóng tối chui ra ngoài, quan sát cẩn thận đống bụi đất.
Vừa rồi, Reneedol hình như hấp thu sức mạnh của người này.
Đống bụi đất này chính là một trong ba chị em nữ thần vận mệnh trong truyền thuyết?
Reneedol đã hoàn toàn hấp thu sức mạnh của nàng ta.
Vừa rồi nghe Reneedol nói những lời kia, trong ba chị em nữ thần vận mệnh chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng đã hấp thu tất cả sức mạnh vận mệnh.
Mèo quýt vòng quanh đống bụi đất vài vòng, ánh mắt tràn ngập vẻ suy tư.
Reneedol đã không còn e ngại vạn thần.
Sau đó nàng ta sẽ làm chuyện gì?
Mặc kệ nàng ta làm chuyện gì, một mình nó rất khó mà ứng đối.
Cho nên, nó phải nhanh chóng biết rõ lập trường của nàng.
Nghĩ đến đây, mèo quýt thu lại đống bụi đất, nhanh chóng đuổi theo.
Reneedol đã đi xa, mèo quýt không ngừng phát động Súc Địa Thành Thốn toàn lực đuổi theo, rốt cuộc đã đuổi kịp nàng.
Nơi này giống như là điểm cuối cùng của sông ngầm dưới lòng đất, tất cả nước sông đều hội tụ ở đây, tạo thành một cái hồ sâu không lường được.
Vách đá xung quanh hồ đều khắc họa hình dáng thần linh. Bọn họ ca hát, vui cười, trải qua khoảng thời gian vui vẻ trong rừng cây và trên đồng cỏ xanh tươi.
Nhìn qua, bọn họ giống như vừa mới được sinh ra, bắt đầu nhận biết thế giới này.
Reneedol đang đứng chính giữa mặt hồ.
Nàng giang rộng hai tay, lớn tiếng nói: “Người sáng lập vạn thần, chủ muôn loài, hãy ra gặp ta.”
Mặt nước hồ vốn đang yên tĩnh dần dần gợn sóng rồi rất nhanh sôi trào hẳn lên.
Rất nhiều xúc tu vươn ra từ trong nước, hòa lại với nhau, hóa thành một viên thịt không ngừng nhúc nhích.
Viên thịt ngưng thành hình dáng của một ông lão, gương mặt phủ đầy con mắt dựng thẳng màu đen. Mỗi một con mắt dựng thẳng đều tản ra ánh sáng màu đen, thẳng tắp đâm về phía Reneedol.
Reneedol vẫn không nhúc nhích. nhưng sau lưng nàng lại nhanh chóng ngưng tụ thành gương mặt vô diện màu đen, mở cái miệng rộng hút toàn bộ ánh sáng màu đen vào.
Gương mặt màu đen phủ đầy con mắt dựng thẳng thấy vậy, lúc này mới chậm rãi hạ xuống, khôi phục lại gương mặt bình thường của một ông lão.
Ông lão lên tiếng:
“Nữ thần vận mệnh cuối cùng, ngươi là do pháp tắc trên người ta biến thành. Bây giờ ta đang lắng nghe ngôn ngữ của ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ lời nói của mình...”
Reneedol bật cười: “Ngươi... đang sợ ta?”
Ông cụ nói: “Sinh linh pháp tắc vô tri kia, ngươi là tạo vật do ta sáng tạo ra, tại sao ta lại sợ ngươi?”
Reneedol thản nhiên nói: “Trong truyền thuyết xa xưa, ngươi sáng tạo ra hàng trăm vạn thần linh, sử dụng bọn họ để chiến đấu với tận thế, quá trình này chẳng xảy ra vấn đề gì. Vấn đề duy nhất xảy ra chính là ngươi đã tạo ra một thứ khiến cho ngươi cũng cảm thấy sợ.”
“Pháp tắc đến từ người của ta, tại sao ta lại phải e ngại?” Ông cụ khinh thường nói.
Reneedol nhìn ông cụ chằm chằm, nói khẽ: “Bởi vì ngươi phát hiện ngay cả ngươi cũng không thoát khỏi vận mệnh. Mặc kệ ngươi làm thế nào, nghĩ thế nào, ngươi cũng đều nằm trong tấm lưới vận mệnh.”
Ông cụ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Reneedol, ánh mắt hơi đáng sợ.
Reneedol tiếp tục nói: “Thật kỳ lạ, rõ ràng là sản phẩm do mình tạo ra, vì sao lại có thể điều khiển ngược lại mình? Không ai có thể chấp nhận kết quả như vậy. Cho dù là ngươi cũng không thể tiếp nhận. Cho nên, các pháp tắc khác chỉ có một chúa tể pháp tắc, còn vận mệnh, lại bị ngươi nhiều lần suy yếu, cuối cùng biến thành ba chị em ta cùng nhau quản lý.”
Reneedol cười một tiếng, nói: “Nhưng bây giờ, vận mệnh đã một lần nữa hợp cùng một thể.”
Ông cụ nhìn nàng chằm chằm, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Reneedol tiến lên một bước, nắm chặt nắm đấm: “Ta biết ngươi đang nắm vạn thần trong tay. Bây giờ, hãy thả bọn họ ra.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Ông cụ khinh thường nói.
“Tận thế đã đến, xét từ góc độ vận mệnh mà xem, thời đại tương lai đã xác định chính là thời đại chúng thần thức tỉnh. Ngươi bắt bọn họ không thả, có ý nghĩa gì sao?” Reneedol thản nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận