Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2090. Thần khí ép thần khí phải đi!


Đánh dấu
Triệu Cửu Hiên thấy hắn như thế liền biết hắn để bụng chuyện vừa rồi, đành phải đặt đũa xuống nói: “Lãnh đại ca cũng không nói gì, chỉ là có một lần huynh ấy rất cẩn thận bảo ta không nên chọc vào Thương Vô Chương, bởi vì trên người y có một vật. Đó là một chiếc chìa khóa có thể dẫn tới một nơi bí mật nào đó, và món đồ mà chúng ta định lấy rất có thể được giấu ở cái chỗ bí mật kia.”
“Chìa khoá?” Cố Thanh Sơn lập lại.
“Thực ra cũng không phải là chìa khoá, nghe nói là một cái bảo vật kỳ quỷ.” Triệu Cửu Hiên nói.
Thương Vô Chương... Bảo vật kỳ quỷ...
Cố Thanh Sơn lập tức ngẫm lại toàn bộ những chuyện đãxảy ra tại thế giới Ác Quỷ.
Đột nhiên, hắn nhớ ra lời Ma Long từng nói với mình, đồng thời cũng nhớ lại cảnh tượng kia.
Ma Long đánh bất tỉnh Thương Vô Chương rồi đưa y đến hầm mỏ gặp mình.
Đúng vậy, khi ấy Ma Long đã từng nói đến chuyện này!
“Thương Vô Chương từng tình cờ lấy được một bảo vật kỳ quỷ trong một lần chinh chiến một thế giới nào đó. Món đồ kỳ quỷ ấy mặc dù có tác dụng không lớn, nhưng lần nào cũng đưa ra phán đoán rất chính xác.”
Đây là nguyên văn câu nói của Ma Long.
Trong lòng Cố Thanh Sơn thầm trầm tư, hắn lại hỏi Mạc. “Anh có nhớ thứ đồ kia không?”
Tiếng Mạc lúng túng vang lên: “Sao lại không chứ. ‘Số đã có thì đến cuối cùng sẽ có, một khi không duyên thì chớ cưỡng cầu’.”
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Đúng vậy... Ma Long lấy được cái hộp nhỏ kia từ trên người Thương Vô Chương, bên trong có một pho tượng bằng gỗ, chỉ dài khoảng chừng một ngón tay, khắc một lão già râu bạc gương mặt đầy nếp nhăn.”
Vì Thương Vô Chương do Ma Long bắt đến nên món đồ chơi đó là chiến lợi phẩm thuộc về Ma Long, vì vậy mình cũng không để ý mấy.
Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ sự việc tựa hồ như có cái gì không đúng.
Vấn đề nằm trên pho tượng bằng gỗ kia.
Đợi đã.
Cố Thanh Sơn im lặng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, thời điểm khi Ma Long vừa gặp mình và sau khi làm sứ giả tận thế hình như hơi khác.
Giọng điệu, thần thái, hành vi động tác của hắn ta đều có chút thay đổi.
Nếu ngay từ đầu hắn ta đang giả vờ giả vịt với mình, vậy vì sao hắn ta không trực tiếp ra tay luôn?
Hắn ta có thể tính tới người khi trước rời khỏi thế giới Ác Quỷ rất có thể là mình, vậy đại khái hắn ta có thể bố trí cạm bẫy lợi hại hơn, chuyên dùng để đối phó mình.
Thế nhưng, hắn ta chỉ tìm đến mình, sau đó lừa bắt Thương Vô Chương đến, để mình giả trang thành Thương Vô Chương tiến vào Quỷ Miếu.
Nếu như nói Ma Long muốn đối phó mình, như vậy sau khi tiến vào Quỷ Miếu, hắn ta hoàn toàn có thể âm thầm đi báo tin cho Reneedol và ba vị Quỷ Chủ, bày thiên la địa võng đối phó mình.
Nhưng... Hắn ta không làm như vậy.
Ở trong mắt Sở Phong và Triệu Cửu Hiên, Ma Long tới thế giới Ác Quỷ là để nghĩ cách lấy một vật nào đó rồi quay về đi cứu thế giới của bọn họ.
Trong cuộc gặp với Cố Thanh Sơn, hắn ta muốn giúp Cố Thanh Sơn lẻn vào Quỷ Miếu.
Thế rồi cuối cùng, hắn ta lại thành sứ giả tận thế.
Điều hoàn toàn rất khó hiểu.
Dù nhìn từ khía cạnh logic cơ bản nhất cũng thấy nó đầy rẫy những điểm mâu thuẫn.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng thận trọng hơn.
Nhất định là có chuyện gì, thứ gì đó núp trong bóng tối mà mình của thời điểm đó không nhận ra.
Rốt cuộc là cái gì?
Cố Thanh Sơn vừa ăn đồ ăn vừa uống rượu, vừa yên lặng suy nghĩ.
Cho đến một lúc sau, hắn âm thầm gọi. “Giao diện Chiến Thần, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ta hỏi về gợi ý của Tử Đấu Vũ không?”
Trong hư không nhảy ra một đám chữ nhỏ lập lòe:
[Nhớ. Ta sẽ hiện ra cho ngài một lần nữa như sau:]
[Ngài đã nghe thấy âm nhạc cùng và lời ca của hệ Kỳ Quỷ.]
[Xét thấy ngài đã hoàn thành điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh tầng thứ năm, Tam Sinh Tế Vũ.]
[Từ giờ trở đi, ngài có thể tùy thời bắt đầu luyện tập Tế Vũ tầng thứ sáu, Tử Đấu Vũ.]
[Xin chú ý, Tử Đấu Vũ là điệu nhảy của chiến tranh, khá giống với Tế Vũ tầng thứ tư - Kiếm Tế, chỉ là lực biểu hiện vũ đạo giàu có hơn.]
[Một vị tồn tại nào đó của thế giới Phủ Bụi hy vọng ngài có thể chăm chỉ luyện tập, sớm ngày nắm giữ tầng vũ đạo này.]
Cố Thanh Sơn để chén rượu xuống, khe khẽ thở ra một hơi.
“Sao thế?” Triệu Cửu Hiên hỏi.
“Không có việc gì, ăn gần no rồi.” Cố Thanh Sơn cười cười.
Đúng vậy, pho tượng bằng gỗ hệ Kỳ Quỷ kia tuyệt đối không đơn giản. Sau khi đang nghe nó hát lên, Tử Đấu Vũ của mình mới hoàn toàn được kích hoạt!
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một âm thanh từ cửa truyền đến.
Cạch.
Cửa bị đẩy ra một lần nữa, Ma Long đi vào.
Triệu Cửu Hiên giật mình đứng dậy, kêu lên: “Ai da, Lãnh đại ca, ta nghe nói huynh và Thương Vô Chương cùng nhau...”
Giọng của Ma Long có vẻ hưng phấn. “Hắn vào điện đi gặp Nữ Đế rồi, cho nên ta mới tranh thủ quay về đây, chủ yếu là để nói cho các ngươi biết một tin tốt.”
“Tin gì?” Triệu Cửu Hiên và Cố Thanh Sơn cùng hỏi.
“Ta đã tìm được cách.” Ma Long nói.
Hắn ta giơ thứ đồ cầm trong tay lên, mở lòng bàn tay ra cho hai người xem.
Một cái hộp nhỏ.
Nắp hộp mở ra, để lộ một pho tượng bằng gỗ ở bên trong. Nó dài khoảng chừng một ngón tay, khắc một lão già râu bạc có gương mặt đầy nếp nhăn.
Cố Thanh Sơn nhìn pho tượng, trong lòng không khỏi giật mình.
Đúng vậy, lúc đó vì muốn cẩn thận xác nhận nên mình cũng từng sờ vào pho tượng này, còn dùng giao diện Chiến Thần kiểm nghiệm thuộc tính của nó nữa.
Lẽ ra sẽ không xảy ra vấn đề gì... Nhưng bây giờ, mọi việc dường như có hơi vượt ra khỏi dự tính của mình và giao diện Chiến Thần.
Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi: “Lãnh huynh, thứ này để làm gì?”
Ma Long nói: “Đây là bảo vật kỳ quỷ, vốn thuộc về Quỷ Chủ, hiện tại đã truyền cho Thương Vô Chương. Hắn luôn mang nó bên người, tác dụng là để cho ngươi biết thời cơ có thích hợp làm chuyện nào đó hay không.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Quả thực là như vậy.
“Đúng là có chút tác dụng đấy. Huynh đã nhân cơ hội lấy nó từ Thương Vô Chương à?” Triệu Cửu Hiên hỏi.
“Đúng vậy, ta mượn hắn. Hiện tại chúng ta phải nắm chặt thời gian để lập tức đi làm một chuyện.” Ma Long nói.
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Các ngươi có từng nhớ, thế giới Ác Quỷ vốn có hai thần khí?” Ma Long hỏi.
“Có nhớ, một lá bùa và một cây cung.” Triệu Cửu Hiên đáp.
Ma Long nói. “Vô số năm qua, bùa và trường cung luôn xảy ra vấn đề... Nếu không phải là khí linh mất tích, thì là bản thân thần khí biến mất, cho nên thế giới Ác Quỷ vẫn không có thần khí trấn giới.”
Cố Thanh Sơn và Triệu Cửu Hiên cùng gật đầu.
Ma Long hít sâu một hơi rồi nghiêm nghị nói: “Đây là bởi vì, có một thứ đồ vật không cho chúng nó trở về.”
“Là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta cũng không biết, nói chung có một món đồ vật có thể khiến cho hai thần khí trấn giới chẳng biết tại sao lại xảy ra vấn đề, mãi vẫn không thể trở về vị trí cũ. Ta đã dò xét rất nhiều lần, tìm rất nhiều phương pháp, cuối cùng khẳng định rằng đó phải là binh khí còn mạnh hơn.” Ma Long nói.
Triệu Cửu Hiên hưng phấn nói: “Vậy là chỉ cần chúng ta có được món đồ kia là có thể cứu thế giới của chúng ta?”
“Lãnh huynh chắc hẳn đã biết vị trí của binh khí kia... cho nên cái bảo vật kỳ quỷ này có thể nói cho chúng ta biết, vào giờ phút nào thì thích hợp đi lấy nó?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ma Long khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ hồi ức.
Hắn ta tựa hồ có hơi cảm khái, chậm rãi nói: “Ngày xưa có hai thanh thần khí, là chủ thể của binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, binh khí trấn ma dưới đáy vực sâu vô tận, Người che chở của sự diệt vong, kiếm rời bỏ vận mệnh, khóa cửa của chư giới, được xưng là Thiên Địa song kiếm. Người nào có được hai thanh kiếm ấy sẽ trở nên mạnh đến mức không gì sánh được.”
“Mấy năm nay, ta trải qua vô số khó khăn khổ sở, rốt cuộc cũng tìm được thần khí mạnh hơn Thiên Địa song kiếm.”
“Ta sẽ đuổi kịp bước chân của người kia, đồng thời vượt qua hắn... Vào ngay ngày hôm nay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận