Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2555. Để Hắn Đi!


Đánh dấu

Thâm Tuyết nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đưa tay chỉ vào tiền trên bàn, nói: “Cô đã nói với ta rất nhiều chuyện rồi, ta cũng không có gì để báo đáp... Số tiền này là tài sản tín ngưỡng tôi có được vào ngày đầu tiên thu tín đồ từ khi làm Địa thần tới nay, bây giờ tặng cho cô làm lễ gặp mặt.”
Thâm Tuyết nhìn đống tiền.
Tuy đối với thần linh tiền không phải là vật gì quá quan trọng, nhưng ở thế giới của người phàm, có tiền sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Bạn là một vị thần... nhưng bạn lại ăn không trả tiền, đi quẩy không trả tiền, xem phim không trả tiền, đọc tiều thuyết còn đọc sách lậu, sau đó bạn lại quay ngược lại giáo hóa chúng sinh...
Có biết xấu hổ hay không?
Các thần linh thu tín đồ, tín đồ cũng có quyền lựa chọn thần linh.
Nếu bản thân là một tên vô lại, có kẻ ngu si mới thờ phụng bạn.
Đúng như lời Địa Thần nói, đây là tài sản tín ngưỡng hắn thu được trong ngày đầu tiên thu tín đồ, có ý nghĩa quan trọng.
Nhưng mà hắn cứ thế đưa cho mình.
Cái tên Địa Thần này...
Thực sự rất thú vị.
Thâm Tuyết âm thầm suy nghĩ, lấy ra một viên kim cương óng ánh từ đóng tiền, nói: “Viên kim cương này hiếm thầy trên đời... Vì sao chủ nhân của nó lại thờ phụng anh?”
Cố Thanh Sơn cảm ứng một chút, sau đó nói: “Cô ấy có một chân không thể đứng thẳng.”
“Với thân phận và tiền tài của cô ấy, chỉ bỏ ra một viên kim cương là anh đã đồng ý với cô ấy?” Thâm Tuyết cười trêu chọc.
“Không, cô ấy thề sẽ thành lập một quỹ dành cho người tàn tật, cung cấp tài chính cho cuộc sống của trẻ em tàn tật.” Cố Thanh Sơn nói.
Thâm Tuyết giật mình, chẳng hiểu sao cảm xúc bỗng thay đổi.
“Cô thích kim cương à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ừ, tôi thích những thứ trong suốt, bản thân chúng nó cũng có tác dụng nhất định với pháp thuật của tôi.” Thâm Tuyết nói.
Cố Thanh Sơn im lặng gật đầu.
Bên kia.
Sắc mặt các tín đồ chợt thay đổi.
“Thần linh... Bây giờ thần linh nhận kim cương, kim cương là phương tiền cầu nguyện tốt nhất...”
“Đi mua kim cương!”
“Xem ra số tiền này của mình còn không bằng đổi thành hột xoàn.”
...
Quán rượu.
Một viên kim cương rơi xuống giữa đống tiền.
Một viên khác cũng rơi xuống.
Giống như một cơn mưa tí tách, kim cương liên tục rơi xuống.
Thâm Tuyết nhìn Cố Thanh Sơn.
“Tín đồ của tôi còn rất ít, không thể cho cô nhiều hơn.” Cố Thanh Sơn khoanh tay nói.
Thâm Tuyết nở nụ cười: “Anh đang mua chuộc tôi à?”
“Không, tôi chỉ dùng sự thật để nói cho cô biết... Mỗi khi tôi phát tài, người hợp tác với tôi cũng sẽ phát tài... Đúng rồi, trong các thần linh chúng ta có thần của cải không?” Cố Thanh Sơn nói.
“Thần linh không ham muốn của cải của người phàm, cho nên chúng ta không có thần của cải... Nói một cách nghiêm túc, vốn tôi chỉ tới thăm anh một chút mà thôi, nếu như anh không muốn gia nhập trận doanh của thần linh Loạn Thế, tôi sẽ giết anh.” Thâm Tuyết nói.
Dường như Cố Thanh Sơn không nghe thấy, giống như đang đi vào cõi thần tiên, một lúc lâu mới nói: “Thế giới này có Minh giới không?”
“Đương nhiên, tiện thể nói một câu, thần linh Minh giới đều mong ngóng loạn thế tới.” Thâm Tuyết nói.
Cố Thanh Sơn nhìn cô, thấp giọng nói: “Hãy nghe tôi nói... Tôi đã đi qua rất nhiều thế giới, còn chứng kiến nhiều chuyện kiểu thần vị như thế này, có một chút quyền phát ngôn... Tôi chỉ có một vấn đề, nếu như cái chết của chúng sinh không có ai quản lý... Rốt cuộc ai sẽ là người được lợi?” Cố Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Thâm Tuyết lập tức thay đổi.
Nếu như mình không còn nữa, sẽ không có ai quản lý cái chết của chúng sinh.
Một khi cái chết không ai cai quản, người chết cũng sẽ không đi tới Minh giới mà sẽ lang thang trên thế giới con người.
Thế giới sẽ hoàn toàn rối loạn!
Trong ánh mắt Cố Thanh Sơn đầu vẻ tìm tòi nghiên cứu sâu xa, nói: “Cho nên tôi đoán có thể cô cũng không phải người của trận doanh Loạn Thế.”
Thâm Tuyết không nói gì.
Cố Thanh Sơn lại càng chắc chắn điều này.
Tử Thần ngay cả kim cương cũng thích, nhất định không phải trận doanh Loạn Thế.
Nếu không, chỉ cần cô ấy muốn, nhất định sẽ có một đám người quỳ rạp dưới chân cô, dâng lên toàn bộ gia tài, chỉ cầu có thể tiếp tục sống.
Nhưng nếu như vậy thì thế giới sẽ rối loạn.
Trên tay Tử Thần nắm giữ chìa khóa của Loạn Thế và Thủ Tự!
Như vậy rốt cuộc cô ấy là người của phe nào?
Cố Thanh Sơn tiếp tục suy nghĩ.
Tuy cô ấy đến gặp mình, nhưng cũng không phải nói chuyện nghiêm túc và chính thức gặp mặt, cũng không mời chào mình gia nhập, chỉ thăm dò việc lựa chọn phe phái của mình.
Cô ấy nói cô ấy là người của trận doanh Loạn Thế.
Nhưng thực tế không phải.
Tại sao thần linh trận doanh Thủ Tự lại phải nói dối về chuyện này?
Hơn nữa cô ấy và mình là tình cờ gặp được.
Trên đời này có tình cờ gặp được sao?
Trong cuộc đời của người phàm có rất nhiều chuyện tình cờ xảy ra.
Nhưng thần linh và thần linh gặp mặt, ý nghĩa trọng đại không gì sánh nổi, một lời không hợp cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, sao có thể là tình cờ?
Vậy thì...
Lẽ nào cô ấy ở phe trung lập?
Cố Thanh Sơn không kích động đối phương nữa.
Hắn nhìn chằm chằm lên mặt bàn, nói: “Vốn là muốn mời cô ăn gì đó, đáng tiếc hình như số tiền này đã lập hết đồ ăn vặt của cô rồi.”
“Trước hết là tôi không muốn béo lên, sau nữa là tôi thực sự đói bụng rồi, cần ăn gì đó... Anh có cách gì không?” Thâm Tuyết hỏi.
Cố Thanh Sơn nghe ra ý ở ngoài lời, nói: “Đi theo tôi.”
Hắn đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Thâm Tuyết hơi do dự, sau đó đi theo.
Lúc gần đi, cô ngoặc ngón tay về phía đống tiền và kim cương.
Toàn bộ tiền bạc của cải lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người rời khỏi quán bar.
...
Bên kia.
Âm thanh chiến đấu vấn tiếp tục vang lên.
Quạ và Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng đã cách xa vòng chiến từ lâu, liều mạng chạy về phía vùng đất hoang vu.
“Ầm!”
Bùn đất bay lên đầy trời.
Hai người ngã lộn nhào một cái, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn xung quanh, tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một con đường.
“Đi bên này!” Ánh mắt Quạ sáng ngời, lớn tiếng nói.
“Cái miệng ăn mắm ăn muối này của ngươi, ta không muốn đi theo cùng một hướng với ngươi!” Người Đoạt Niệm Vĩnh Hằng quát lên.
“Nhưng chúng ta là đồng minh.” Quạ làm ra vẻ mặt vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận